Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Liễu Tấn Lợi.
"Liễu Lan Yên, là ngươi giở trò quỷ sao?" Đột nhiên Liễu Tấn Lợi hô to một tiếng, không chỉ có hù sợ Liễu Lan Yên, mà càng thêm hù sợ quản gia và nha hoàn ở bên cạnh.
Thân thể Liễu Lan Yên run lên, sợ hãi lui về phía sau hai bước, đôi mắt trừng lớn, bên trong tràn đầy hoảng sợ nhìn Liễu Tấn Lợi, tựa như tiểu thú bị kinh sợ, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Nha hoàn và quản gia bên cạnh, cũng bị hù sợ vì những lời này của Liễu Tấn Lợi.
Sau một hồi liếc mắt nhìn lẫn nhau, thì từ trong mắt đối phương cùng nhìn ra một ý nghĩ -- lão gia điên rồi sao?
Đầu óc Liễu Lan Yên không bình thường, đó là chuyện ai ai cũng biết, nếu như là nàng giở trò quỷ, thì đoán chừng mặt trời cũng có thể mọc từ đằng tây.
Liễu Tấn Lợi cũng mặc kệ người khác là nghĩ như thế nào, hắn chính là cho rằng như vậy.
Chợt nhảy lên từ trên ghế, sải bước tiến tới gần Liễu Lan Yên, đưa ngón tay chỉ nàng, lớn tiếng ép hỏi: "Nói, có phải là ngươi hay không? Cái con nha đầu này, ta nuôi ngươi bao lâu, thế nhưng ngươi lại âm thầm tính toán ta."
"Ta...ta không có. . . . . ." Liễu Lan Yên sợ đến hốt hoảng lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn bị doạ đến trắng bệch.
"Ngươi dám nói ngươi không có?" Liễu Tấn Lợi càng muốn chuyện này là do Liễu Lan Yên làm.
Muốn nàng là cố ý làm ra loại chuyện như vậy, vu khống hãm hại cho hắn.
Hắn tự biết địa vị của mình ở trước mặt Yêu Chủ không được ổn định, cho nên mới lôi kéo thế lực khắp nơi, nếu không phải vì bảo vệ vị trí Đại Trưởng Lão của hắn, thì hắn cần gì phải giao thiệp với loại người thương nhân phố phường- Tề lão bản này, không duyên cớ gì phải hạ thấp thân phận của hắn.
Vốn là hắn đã tính toán tốt, dựa vào quan hệ với thương nhân, coi như là đã tạo nên cơ sở quan hệ tốt với dân chúng, cộng thêm kết thân với Vương Gia- Dư Cận Thước có thực lực nhất Yêu Giới, từ đó, dù là trên triều đình hay dưới dân gian thì đều có người của hắn.
Đến lúc đó hắn còn lo gì địa vị của mình không yên?
Vốn đã có quan hệ tốt với đám người Tề lão bản, lúc trước hắn phải tốn biết bao hơi sức mới có thể lôi kéo được những người này, quan hệ chỉ vừa ổn định, không đợi vững chắc lại cố tình xảy ra chuyện này.
Nếu là bởi vì chuyện này mà phá hủy những quan hệ hắn thật vất vả tạo dựng lên, thì hắn thật đúng là khóc cũng không có chỗ để khóc.
Tổn thất quá lớn.
"Ta đập chết ngươi, cũng tốt hơn để ngươi ở đây làm hư chuyện tốt của ta." Càng nghĩ Liễu Tấn Lợi càng giận, hắn đã đầu tư quá nhiều, vô luận tài lực hay là tinh lực, chuyện này nếu không thể giải quyết được, thì hắn có cố gắng đến mấy cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
"Lão gia, lão gia xuống tay lưu tình!" Nhận được tin, tâm phúc lập tức vọt tới, ngăn cản Liễu Tấn Lợi.
Quản gia vừa nhìn, lập tức mang theo nha hoàn và người làm rời đi, chuyện nơi đây đã không thích hợp cho hắn nghe nữa.
"Ngươi cũng muốn giúp nàng?" Liễu Tấn Lợi vừa thấy tâm phúc mình tín nhiệm nhất cũng giúp đỡ Liễu Lan Yên, lửa giận trong lòng càng thêm cháy lớn, cặp mắt đỏ ngầu.
"Lão gia, thuộc hạ không phải giúp nàng. Nhưng mà nàng còn phải tham gia hội luận phẩm. . . . . ."
"Chỉ bằng một kẻ ngu như nàng, làm sao có thể tham gia hội luận phẩm gì chứ?" Liễu Tấn Lợi thở phì phò cắt đứt lời nói tâm phúc của mình, lại không có phát giác, chính hắn nói cũng đã bắt đầu trước sau mâu thuẫn.
"Lão gia, là Tôn chủ cho nàng tham gia, người không thể giết nàng được, đó là đắc tội Tôn chủ!" Tâm phúc gấp đến độ liều mạng ngăn Liễu Tấn Lợi lại, chỉ sợ hắn nhất thời xúc động làm ra hành động không thể vãn hồi.
"Tôn, Tôn chủ. . . . . ." Liễu Tấn Lợi dù là đang trong tức giận, nhưng cũng bị hai chữ này in dấu thật sâu vào linh hồn, đánh thức dậy.
Liễu Tấn Lợi tựa như bóng cao xu xì hơi, ngồi liệt trên cái ghế gần đó, không còn hơi sức giơ lên mí mắt nhìn Liễu Lan Yên nữa.
Hắn làm sao lại quên mất, nàng là được tôn chủ bổ nhiệm tham gia hội luận phẩm, ngộ nhỡ nếu thật là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, làm Tôn chủ tức giận, thì hắn tuyệt đối không thể gánh vác nổi.
Khi đó không còn là vấn đề địa vị tiền đồ nữa, mà là tánh mạng của hắn.
"Liễu Lan Yên, ngươi lợi hại, nhiều năm như vậy thế nhưng ta lại nhìn lầm, ngươi ở đây giả vờ ngây ngốc, ngay cả ta cũng không thể không bội phục." Liễu Tấn Lợi vẫn hoài nghi tất cả đều là do Liễu Lan Yên làm, vì vậy quát lớn, dọa cho mọi người giật mình.
Liễu Lan Yên cắn cắn môi, nháy đôi mắt mê mang, nhìn Liễu Tấn Lợi, giống như lầm bầm lầu bầu nói một câu: "Nhưng, là Tôn chủ bảo như vậy mà."
"Tôn, Tôn chủ bảo?" Mặt Liễu Tấn Lợi liền biến sắc, trắng đến mức có chút xám ngắt.
Thế nào lại biến thành Tôn chủ phân phó rồi?
Liễu Lan Yên giống như không lý giải được lời Liễu Tấn Lợi nói, nháy mắt, tốn sức suy tư nửa ngày cũng không biết phải trả lời như thế nào, môi động nửa ngày, cuối cùng xuất ra một câu: "Nếu không, ngươi đi hỏi Tôn chủ."
Những lời này của Liễu Lan Yên thiếu chút nữa làm cho Liễu Tấn Lợi tức đến phun máu, thân phận của hắn là gì, làm sao dám đi hỏi Tôn chủ, nghĩ hắn ngại mình mệnh quá dài, nên chán sống sao?
Nhưng mà chuyện trước mắt, nếu hắn không cho bọn Tề lão bản một câu trả lời thỏa đáng còn nói không được lý do, này, cái này hắn phải làm thế nào?
Liễu Tấn Lợi trợn mắt nhìn Liễu Lan Yên nửa ngày, thật hận không thể một phát đập chết nàng, nhất là khi nàng gây ra chuyện phiền toái này làm hư đại sự của hắn.
"Được rồi, được rồi, mau trở lại trắc viện của ngươi đi, nhìn ngươi liền phiền." Liễu Tấn Lợi không nhịn được khoát khoát tay, cho người đuổi Liễu Lan Yên ra ngoài.
"Lão gia, chuyện này còn muốn đi tìm Tôn chủ xác nhận một chút không?" Tâm phúc lo lắng hỏi.
Chuyện lần này thật sự là có chút khó giải quyết.
Có phải là do Tôn chủ phân phó hay không, thì chỉ đều là lời nói một bên của Liễu Lan Yên, nếu không phải thật, thì rất có thể sẽ đắc tội Tề lão bản. Còn nếu là thật, thì xử trí Liễu Lan Yên, chính là đắc tội Tôn chủ.
Vấn đề là, đi hỏi Tôn chủ, cái này phải hỏi thế nào đây?
"Không được, phải đi hỏi." Liễu Tấn Lợi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định.
Cũng không làm trễ nãi, vội vả rời khỏi Liễu phủ chạy thẳng tới Rừng trúc ngoài thành.
Liễu Tấn Lợi dầu gì cũng là một Đại Trưởng Lão, yêu lực không thấp, dùng hết tốc lực chạy trên đường, tốc độ cực nhanh, không lâu sau liền đến bên ngoài Rừng trúc.
Còn chưa đến gần, một cỗ áp lực cường hãn đánh tới, ép hắn khí huyết sôi trào thiếu chút nữa mà phun ra một ngụm tiên huyết tại chỗ: "Người nào?"
"Tại hạ là Đại Trưởng Lão của Yêu Giới- Liễu Tấn Lợi, vì chuyện của Liễu Lan Yên mà muốn cầu kiến Tôn chủ." Liễu Tấn Lợi ngược lại thông minh, nói ra tên Liễu Lan Yên.
Liễu Tấn Lợi nói xong, không có chút âm thanh nào đáp lại hắn, hắn cũng không dám vọng động, quy củ đứng ở bên ngoài chờ.
Rất nhanh, cảm giác được cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, người đã ở trong một mảnh hoa viên, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trong lương đình cách đó không xa là một người nằm nghiêng, ôn hòa như xuân, không phải Tôn chủ thì còn ai vào đây nữa?
"Tham kiến Tôn chủ đại nhân." Liễu Tấn Lợi sợ hãi ngã quỵ hành lễ, chỉ sợ chậm một bước, liền rước lấy Tôn chủ không hài lòng.
"Chuyện gì?" Yêu Thần lười biếng mở miệng, nhìn cũng không nhìn Liễu Tấn Lợi một cái, nếu không phải nghe được tên Liễu Lan Yên, thì hắn cũng sẽ không thèm gặp ông ta.
"Lan Yên nàng ta đã cầm đi không ít bảo bối rất có thực lực của thương nhân, những thứ kia là của những thương nhân có thế lực rất lớn trong Vương Thành, bọn họ tìm tới cửa, muốn Lan Yên cho bọn họ một cái công đạo, chuyện này. . . . . ." Liễu Tấn Lợi cũng thông minh, không có hỏi trực tiếp, mà là vòng vo dài dòng, đem chuyện uyển chuyển nói ra, về phần kết quả là cái gì, thì phài xem ý tứ của Tôn chủ.
Là thừa nhận hay là phủ nhận gì, thì hắn cũng đã biết phải xử lý Liễu Lan Yên như thế nào rồi.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, nghe xong lời của hắn, Yêu Thần ngay cả mí mắt cũng không hề động đậy, không chút để ý nói một câu: "Cầm liền cầm, có gì sao?"