Mắt to không ngừng nháy, ánh mắt mờ mịt luống cuống tránh trái tránh phải, không biết phải nhìn đi đâu mới tốt.
Nước mắt lưng tròng làm cho tầm nhìn mơ hồ, lại dùng sức hút hấp cái mũi, cố nén mới không có chảy nước mắt ra nhưng cho dù là ai nhìn thấy cũng đều hiểu nàng có thể sẽ lớn tiếng khóc lên bất cứ lúc nào.
Dư Cận Thước nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, thu hết tất cả phản ứng của nàng vào đáy mắt, cười lạnh: "Liễu Lan Yên, ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Xem ra ngươi phải lưu lại để Bổn vương tra hỏi cho rõ ràng rồi."
Những lời này Dư Cận Thước nói là đường đường chính chính, nhưng thật ra thì chỉ có mình hắn mới hiểu, hắn có bao nhiêu lòng riêng ở trong đó.
Hắn nghĩ muốn mượn việc tra hỏi để dò xét Liễu Lan Yên một phen xem người như tinh linh ở trong rừng cây đêm đó rốt cuộc là ai.
Nếu như, Liễu Lan Yên thật sự là nữ tử đêm đó thì hắn sẽ không có chút nào để ý thu lấy nàng (tức là sẽ cưới Lan Yên luôn).
Sau một hồi nói chuyện, mọi người trong đại sảnh cuối cùng đều đã hiểu tại sao Dư Cận Thước lại làm như vậy.
Tinh thể nước, đây tuyệt đối không phải là việc mà một người yêu lực cấp thấp có thể làm được.
Thì ra vừa rồi sương mù không phải là ảo giác của bọn họ, mà là thật sự tồn tại.
Xem ra, Liễu Lan Liễu không hề đơn giản.
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Liễu Lan Yên, chỉ là ánh mắt đã thay đổi, nhiều hơn một phần tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi, còn có tính toán của mỗi người bọn họ.
Liễu Lan Yên lo lắng dịch một bước nhỏ sang bên cạnh, vừa vặn trốn ra sau lưng Yêu Thần, chỉ lộ ra đôi mắt thận trọng quan sát Dư Cận Thước, nàng giống như một con thú nhỏ bị kinh sợ, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thì nàng sẽ lập tức chạy trốn.
Yêu Thần cũng không có đi an ủi Liễu Lan Yên mà là cười hỏi Dư Cận Thước: "Ý của ngươi là nửa tháng qua bổn tôn vẫn không có cách nào làm cho Liễu Lan Yên có sức mạnh có thể thao túng tinh thể nước?"
Giọng nói ôn hòa khiến cho Dư Cận Thước vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên phát lạnh, thật giống như bị một thùng nước lạnh tưới từ đầu xuống chân, lạnh lẽo và sợ hãi từ trong lòng tản ra ngoài.
Dư Cận Thước cứng ngắc quay đầu, hắn còn có thể nghe được xương cổ của mình phát ra tiếng cót két cót két chói tai.
Yêu Thần, làm sao có thể. . . . . .
Yêu Thần cũng mặc kệ bây giờ trong đáy lòng Dư Cận Thước có bao nhiêu rung động, vẫn như cũ nói tiếp câu vừa rồi: "Xem ra Vương Gia vẫn là hoài nghi thực lực của bổn tôn."
Một câu vừa nói ra, bên trong đại sảnh nháy mắt liền an tĩnh lại, mọi người cảm thấy giống như trên đầu mình có một đàn quạ đen bay qua, không thể phản bác được.
Thực lực của Yêu Thần, có người dám hoài nghi thực lực của Yêu Thần sao?
Còn nữa, vừa rồi Yêu Thần gọi Dư Cận Thước là gì?
Vương Gia?
Mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt đưa mắt chuyển đến trên người Dư Cận Thước, để cho hắn nguyên vẹn thể nghiệm một phen đối xử đặc biệt dành cho tân lang, tiếp nhận tất cả ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Dĩ nhiên, trong cái loại ánh mắt tập trung này cũng không phải là chúc mừng, càng không phải hâm mộ, mà là ánh mắt giống như nhìn một người sắp chết, khiến cho Dư Cận Thước như có gai ở sau lưng cực kì khó chịu.
Cau mày, muốn phản bác lời Yêu Thần nói, cho dù là giải thích vài câu cũng được, hắn không thích cái loại cảm giác làm cho hắn quá mức khó chịu này. Ánh mắt của mọi người sắc bén như dao găm, không tiếng động lăng trì hắn.
"Tôn chủ. . . . . ." Yêu Chủ thế nhưng không thể ngồi yên, người khác nghi ngờ cũng được, xem kịch vui cũng được, nhưng hắn thì không thể được.
Mọi hành động của Yêu Thần đều liên quan tới an nguy của Yêu Giới, hắn làm sao có thể mặc cho chuyện này tùy ý phát triển tiếp?
Những lời Yêu Chủ nói cũng không có bị Yêu Thần lờ đi, quay đầu, nhìn Yêu Chủ đang đến gần, trên mặt Yêu Thần hiện lên nụ cười ôn hòa: "Nếu Vương Gia chất vấn thực lực của bổn tôn, thì xem ra bổn tôn rất cần phải đi bế quan tu luyện một phen rồi."
Lời này vừa ra khỏi miệng liền doạ cho Yêu Chủ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Có lẽ người khác không hiểu rõ, sẽ cho là Yêu Thần chỉ trấn giữ ở Yêu Giới mà thôi, nhưng nội tình thật sự bên trong thì hắn là Yêu Chủ làm sao có thể không hiểu rõ đây?
Một tiếng bốp giòn vang, mọi người kinh ngạc hít sâu một hơi, trơ mắt nhìn Dư Cận Thước cả người bay ra ngoài, thẳng tắp đụng vào vách tường, nặng nề bắn ngược trở lại té xuống trên mặt đất, cánh tay nỗ lực chống đỡ hai cái, rồi lại lần nữa ngã xấp xuống.
Nửa bên mặt sưng đỏ một mảnh, bên môi cũng là một mảnh đỏ như máu khiếp người, trên nền gạch đại sảnh và dọc theo đường vừa rồi Dư Cận Thước bị đánh bay đi là rất nhiều vết máu đứt quãng.
Mọi người khó khăn nuốt nước miếng một cái, Yêu Chủ rất ít khi ra tay nên làm cho mọi người đều đã quên mất Yêu Chủ cũng là một vị thực lực cao cường, lần này mọi người chính thức được thể nghiệm về thực lực của Yêu Chủ một lần nữa, hình như cao hơn Dư Cận Thước không ít a.
Một cái tát liền đánh cho Dư Cận Thước yêu lực cấp bảy biến thành như vậy, chẳng lẽ Yêu Chủ đã đạt đến cấp chín?
"Tôn chủ đại nhân, làm sao có người dám hoài nghi năng lực của ngài chứ?" Yêu Chủ nở nụ cười nhìn về phía Liễu Lan Yên, khen ngợi một phen, "Lan Yên chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủn liền có tiến bộ lớn như thế, xem ra vẫn là ánh mắt của Tôn chủ đại nhân độc đáo, có thể tìm được ngọc thô chưa mài dũa."
"Sắc trời cũng đã tối lắm rồi, Lan Yên có muốn đến Vương Cung nghỉ ngơi một chút hay không? Trong cung đã chuẩn bị một chỗ an tĩnh tốt lắm." Yêu Chủ cũng không có hỏi Yêu Thần, mà là hỏi Liễu Lan Yên núp sau lưng Yêu Thần, bộ dáng hiền lành dễ thân cận đó của Yêu Chủ, thật là làm cho những người có liên quan sợ đến thiếu chút nữa bất tỉnh.
Từ lúc nào thì Yêu Chủ khách khí như vậy?
Yêu Thần nhìn Yêu Chủ một chút, xoay tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Lan Yên, gật đầu: "Như thế cũng tốt. Lan Yên, đi nghỉ trước đi. Hành hạ một đêm như thế, nàng cũng mệt mỏi rồi."
Liễu Lan Yên nháy mắt, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc của Liễu Hâm Dung, không nói một lời.
Đừng nói Yêu Chủ khẩn trương, mà mỗi người ở trong phòng khách lúc này đều khẩn trương, không biết Liễu Lan Yên rốt cuộc muốn thế nào. Ngay cả Dư Cận Thước cũng bị Yêu Chủ một cái tát đánh cho trọng thương, nếu Liễu Lan Yên nói lên yêu cầu khác thì Yêu Chủ chắc chắn 100% là đồng ý.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Liễu Lan Yên, không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Lúc này, Yêu Thần lên tiếng: "Được rồi, hôm nay nàng cũng coi như là đã chúc phúc cho tỷ tỷ của nàng rồi, không cần phải ở lại đến cuối cùng, tâm ý của nàng, tỷ tỷ của nàng hiểu."
Lời Yêu Thần nói khiến cho mọi người sững sờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Yêu Thần.
Lời nói vô sỉ như vậy, hắn cũng có thể làm như có ý tốt nói ra được?
Nhìn lại Liễu Lan Yên giống như là không tin lời Yêu Thần nói, quay đầu, nhìn Liễu Hâm Dung để xác nhận. "Không cần ở lại đến cùng đâu." Liễu Hâm Dung vội vàng nói.
Trời mới biết nếu Liễu Lan Yên muốn tiếp tục ở lại thì sẽ còn có thể xảy ra tình huống gì nữa, sức chịu đựng nàng đã đến cực hạn rồi.
Liễu Lan Yên nghe Liễu Hâm Dung nói như thế mới thở ra một hơi thật dài, nhỏ giọng vừa thật thà lại thành tâm ngưng mắt nhìn Liễu Hâm Dung: "Hâm Dung tỷ tỷ, muội muội chúc tỷ tân hôn hạnh phúc."
Sắc mặt Liễu Hâm Dung lập tức cứng đờ, xanh mặt, nắm chặt quả đấm, từ giữa kẽ răng phun ra mấy chữ: "Sẽ hạnh phúc. Lan Yên muội muội nhanh về nghỉ ngơi đi."
"Được." Liễu Lan Yên cười ngọt ngào, vui vẻ đáp lời, cùng Yêu Thần dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trung thong dong bước ra lối cửa chính.