Tuy nhiên tất cả những kẻ có thân phận, vẫn không quên đi chúc mừng Liễu Hâm Dung.
Mặc kệ nàng là người thắng trận lần này có phải được người ta bố thí hay không, nhưng việc nàng sẽ trở thành Vương phi là không thể nghi ngờ.
Đám thế gia Quý tộc khen ngợi nhiều hơn một chút, không ai ngốc nghếch đến nỗi đi đến gần Vương gia Dư Cận Thước đang bốc hỏa để tự gây khó dễ cho bản thân mình.
Liễu Hâm Dung liên tiếp nhận lấy những lời chúc mừng của mọi người, nụ cười trên mặt rất nhanh cứng ngắc.
Không phải là bởi vì nàng cười quá lâu, mà là do những lời chúc qua loa cho có lệ của đám người đó.
Nếu là trước kia sau khi hội luận phẩm chấm dứt, người thắng trận sẽ được mọi người hâm mộ, mà ngay cả ở trong hội luận phẩm nếu có biểu hiện không tầm thường cũng sẽ có người đến a dua nịnh hót, tặng quà.
Những người tham gia hội luận phẩm đều biết, đây chính là một nền tảng để nâng cao thực lực, ở độ tuổi này của bọn hắn, có thể có biểu hiện phi thường như thế, ngày sau tiền đồ có thể phát triển không giới hạn.
Cứ tưởng rằng, lần này nàng sẽ nổi bật nhất, cứ tưởng rằng, nàng sẽ là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất.
Cho nên nàng tiêu phí một số tiền lớn mời người giúp đỡ, đến lúc sắp tham gia luận phẩm cho người nghiên cứ cả đêm, tiêu hao đủ thứ làm đủ việc cực nhọc, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Đúng, nhìn bề ngoài dường như là nàng thắng.
Vị Vương phi chưa cưới qua cửa của Vương Gia, là người thắng trận trong hội luận phẩm, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, thì cái nào mới thật sự là do nàng tự tay giành lấy đây?
Trước mặt bao nhiêu người, bọn họ đều biết người thắng trận trong luận phẩm là Liễu Lan Yên, bởi vì nàng ta không cần nên mới bố thí cho nàng .
Về thân phận Vương phi tương lai. . . . . . Động não một tí cũng biết, đó là Dư Cận Thước không muốn cưới Liễu Lan Yên nên viện cớ tìm nàng.
Chỉ cần nghe một chút mấy lời bàn luận của những người trong bữa tiệc, sau khi chào hỏi qua nàng, trong miệng cũng chỉ có một tên -- Liễu Lan Yên.
"Tôn chủ tặng kiếm Vô Trần cho Liễu Lan Yên, chuyện này thật đúng là ngoài ý muốn."
"Ha ha. . . . . . Nói không chừng là Liễu Lan Yên có chỗ nào đó hơn người, được tôn chủ nhìn trúng."
"Cũng có thể, lần trước Liễu Lan Yên muốn nội đan của Tôn chủ, Tôn chủ cũng không có tức giận đó sao?"
"Đúng vậy, Đúng vậy a. Xem ra địa vị của Liễu Lan Yên ở trong lòng Tôn chủ quả là không thấp nha."
Liễu Hâm Dung nắm chặt ly rượu trong tay, các đốt xương ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch, nghiến răng ken két.
Rõ ràng bữa tiệc này tổ chức cho nàng, tại sao không có ai chú ý đến nàng, lại cố tình đi thảo luận về nữ nhân ngốc Liễu Lan Yên chết tiệt kia.?
"Dung nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy, người thắng trận và cả chức vị Vương phi đều thuộc về con. Không cần quá để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này." Không ai hiểu lòng con gái hơn cha đẻ, cho nên dĩ nhiên Liễu Tấn Lợi hiểu rất rõ bất mãn trong lòng Liễu Hâm Dung.
Chỉ là, theo hắn những việc này đều là chuyện nhỏ.
Chỉ cần bám lấy cây to Liễu Cận Thước này, ngày sau ở Yêu Giới, địa vị của bọn hắn tuyệt đối không cần phải lo lắng rồi.
Về phần Tôn chủ, căn bản là không cần lo lắng nhiều.
Thế lực của Tôn chủ ở Yêu Giới mặc dù rất lớn, nhưng Tôn chủ vẫn luôn vô tâm với chức vị Yêu Chủ.
Cho nên đối với kết quả ngày hôm nay, Liễu Tấn Lợi hết sức hài lòng .
"Con hiểu, thưa cha." Liễu Hâm Dung cố gắng áp chế sự tức giận xuống, nở nụ cười đi vòng qua chào hỏi qua đám người xung quanh.
Nàng nhất định sẽ giẫm nát Liễu Lan Yên ở dưới chân, nhất thời bại mà thôi, nàng tuyệt đối sẽ không thua.
Mọi người ở trong điện đều nghị luận chuyện của Liễu Lan Yên, đồng thời ánh mắt bọn họ không ngừng nhìn về phía cửa ra vào, muốn chính mình là người đầu tiên nhìn thấy nhân vật chính mà bọn họ đang bàn tán không ngừng. Chỉ là đã làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Mãi cho đến lúc bữa tiệc kết thúc, Liễu Lan Yên và Tôn chủ vẫn không xuất hiện.
Tất cả mọi người đều chú ý đến nhân vật chính chưa từng xuất hiện, cho nên bữa tiệc kết thúc một cách qua loa đại khái.
"Tại sao Liễu Lan Yên chưa đến?"
"Đúng đấy, dù nàng được Tôn chủ coi trọng thế nào nữa, nhưng cũng quá kiêu ngạo rồi."
Đám người đang mải nói, đột nhiên thấy một chiếc xe ngựa xa hoa từ trong Vương cung rời đi.
Xe ngựa đơn giản, không có đồ trang trí gì, nói nó xa hoa đó là bởi vì phía trên chiếc xe, cây đèn dùng để chiếu sáng đều là do Ngọc Thạch tạo thành, bên trong cũng không có ngọn đèn dầu nào cả, mà là Nguyệt Quang Thạch thưa thớt chiếu sáng.
"Đó không phải là Tôn chủ . . . . . ." Có người nhỏ giọng kêu lên, đã nhận ra xe ngựa đó tượng trưng cho người phương nào.
"Nghe nói là Liễu Lan Yên mệt mỏi, nên Tôn chủ trực tiếp mang nàng trở về." Có một người biết một chút tin đồn giảm thấp âm lượng xuống, đắc ý nói.
Mọi người hít sâu một hơi, xem ra ngày sau nhất định bọn họ phải đi kết giao với Liễu Lan Yên mới được.
Địa vị của nàng ở trong lòng Tôn chủ cũng quá đặc biệt đi.
Bên trong xe ngựa, Tôn chủ ngồi ở bên cạnh nhìn Liễu Lan Yên đang ngủ say mà cười đến hết sức dịu dàng.
Ánh mắt dịu dàng như vậy làm Bành Trăn rợn cả tóc gáy, Tôn chủ thực sự quan tâm Liễu Lan Yên hay là đang tính kế nàng ấy?
Cho dù là lý do nào đi nữa, hình như Liễu Lan Yên cũng không đủ tư cách, đây cũng chính là lý do mà hắn cảm thấy tò mò nhất.
Tất cả đáp án đều ở ngay trước mắt, chỉ là được ngăn cách mởi một tấm rèm mỏng mà thôi, nhưng sau khi vén tấm rèm lên, một người đang ngủ say, một người thì ở bên cạnh cười khẽ, không có một người nào chịu cho hắn đáp án cả.
Bành Trăn uể oải đưa tay xoa trán, chuyện làm sao lại phát triển đến nước này?
Bên trong xe ngựa cực kỳ an tĩnh, có lẽ nói chính xác thì yên tĩnh đến quỷ dị mới đúng. Chỉ có tiếng vó ngựa nện trên tảng đá phát ra âm thanh thanh thúy cùng với tiếng bánh xe chạy lăn đi lăn lại, khiến sự yên tĩnh này càng lúc càng nặng nề.
Trở lại nơi ở của Yêu Thần, tự nhiên có người an bài thích đáng cho Liễu Lan Yên.
"Tôn chủ, bây giờ có thể đi được chưa?" Bành Trăn mặc kệ Liễu Lan Yên có vị trí đặc biệt gì trong lòng Tôn chủ, hắn chỉ quan tâm cái chuyện vẫn luôn luôn bị kéo dài kia mà thôi.
"Ừm, ngày mai khởi hành." Yêu Thần nằm trên ghế đệm, tùy ý nói.
Nghe được quyết định của Yêu Thần, Bành Trăn rốt cuộc thở dài một cái, trong lòng buông xuống đại sự, lòng hiếu kỳ lập tức xông ra, thận trọng hỏi "Tôn chủ, ngài thật sự muốn nhận Liễu Lan Yên làm đệ tử?"
"Ngươi cảm thấy có vấn đề?" Yêu Thần cười như không cười nhìn Bành Trăn một cái, cũng không có ý tứ tức giận gì.
Bành Trăn đi theo Yêu Thần đã lâu, cũng là tâm phúc của Yêu Thần, nên lá gan cũng hơi lớn một chút, gật đầu phụ họa: "Nàng không có yêu lực, nói cho cùng tu luyện vẫn phiền toái một chút."
Bành Trăn đã nói rất khách khí, không có trực tiếp nói Liễu Lan Yên căn bản là một phế vật.
Nghe được lời nói của Bành Trăn, Yêu Thần nhẹ nhàng nhếch môi, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy nàng thật sự là ngốc nữ sao?"
"Không phải sao?" Bành Trăn bị câu hỏi này của Yêu Thần làm ngây ngẩn cả người.
"Kiếm Vô Trần cũng không phải là người bình thường có thể dễ dàng sử dụng." Yêu Thần giống như có ngụ ý nói, khiến BànhTrăn kinh ngạc đến trợn to cả hai mắt, lên tiếng kinh hô, "Chẳng lẽ sức mạnh ở trên hội trường chính là của Liễu Lan Yên?"