Ánh mắt sáng quắc, giống như ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm, thật chặt giằng co ở trên mặt Liễu Lan Yên.
Tim, vẫn điên cuồng nhảy loạn không dứt, không biết ai người vẫn luôn bình tĩnh như thường như hắn, lúc này trái tim lại đập thật là nhanh.
Có lẽ người khác sẽ trầm mê trong vũ điệu lộng lẫy của Liễu Lan Yên, nhưng mà, một khúc kia, với hắn mà nói lại có ý nghĩa không tầm thường.
Một khúc này, thay vì nói là muốn đấu với Liễu Hâm Nhã thì còn không bằng nói là đặc biệt múa cho hắn.
Quả nhiên là -- vì quân vũ (múa vì vua, quân vương,..).
Sáu chữ ngắn ngủi của Liễu Lan Yên vang vọng ở trong đại sảnh, mọi người từ trong mỹ cảnh tựa như ảo mộng vừa rồi tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra, đại sảnh thế nhưng sương mù mơ hồ trôi lơ lửng, đang nhẹ nhàng quay cuồng, thoạt nhìn thật giống như nhập vào trong chân trời đầy mây trắng vậy.
Dụi mắt muốn nhìn lại rõ ràng một chút những sương mù kia đã phai nhạt đi đến xem không còn rõ ràng lắm, nhanh chóng tiêu tán ở trước mặt mọi người, làm cho bọn họ giật mình như tỉnh khỏi giấc mộng, chẳng lẽ mới vừa rồi thật sự là ảo giác hay sao?
Dư Hân Dật ngơ ngác há to miệng, giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.
Tuy hắn biết Liễu Lan Yên vẫn luôn dấu kín thực lực của mình nhưng hắn vạn lần không ngờ Liễu Lan Yên sẽ có sức mạnh kinh khủng như thế.
Người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng hắn thì hiểu đại sảnh đầy mây mù này là chuyện gì xảy ra.
Đây tuyệt đối không phải là ảo giác của mọi người, mà thật sự là đã từng xảy ra.
Một tiếng bịch nhẹ vang lên, ly rượu rớt xuống đất, nhanh như chớp lăn hai vòng, rượu ngon cũng đổ đầy đất, mùi rượu phiêu tán ra hương thơm thuần khiết.
Dư Cận Thước kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, có chỗ vang lên tiếng thì thầm, hình như là đang nói gì đó nhưng vì âm lượng quá nhỏ nên không ai nghe rõ.
"Vương Gia, ngài sao vậy?" Liễu Hâm Dung lo lắng hỏi, Dư Cận Thước phản ứng thật sự là quá mức cổ quái, làm cho nàng sợ.
Vương Gia là núi dựa của nàng, nàng không thể mất đi hắn.
Ngoài dự đoán, một tay Dư Cận Thước đẩy Liễu Hâm Dung ra.
Lần này làm cho Liễu Hâm Dung kêu lên: "Vương Gia, ngài đây là. . . . . ."
Tại sao?
Tại sao lại đẩy nàng ra?
"Là nàng!" Dư Cận Thước đi nhanh hai bước đến gần Liễu Lan Yên, cặp mắt mở to, dùng sức nhìn chằm chằm nàng, con ngươi thiếu chút nữa bị trừng rớt ra ngoài.
"Vương Gia, ngài đây là sao?" Hành động của Dư Cận Thước quá mức khác thường, khiến cho Liễu Hâm Dung sinh lòng lo lắng, giống như có chuyện gì đó mà nàng không biết đang lặng lẽ xảy ra, sự tình phát triển đã sớm thoát khỏi khống chế của nàng, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.
Dư Cận Thước căn bản cũng không để ý Liễu Hâm Dung rốt cuộc là đang nói cái gì, chẳng qua là cảm thấy nàng đứng trước mặt cản trở đường của hắn, thuận tay khẽ gạt, trực tiếp đẩy Liễu Hâm Dung qua một bên, căn bản cũng không có chú ý tới, dưới sức lực của hắn Liễu Hâm Dung căn bản là không chịu nổi, lảo đảo một cái liền té ra ngoài.
"Vương Gia. . . . . ." Liễu Hâm Dung không thể tin nổi kêu lên.
Nàng không phải là chính thê của vương gia sao?
Bọn họ mới vừa đại hôn xong, ngay cả đêm tân hôn cũng chưa có, làm sao lại đối với nàng như vậy?
"Hâm Dung, không có sao chứ?" Thật may là Liễu Hâm Nhã tay mắt lanh lẹ liền đỡ muội muội của mình, đồng thời cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Dư Cận Thước, thầm suy đoán, hắn rốt cuộc là đang phát cái bệnh thần kinh gì.
Ngồi ở chỗ xa- Tô Hãn Hạo giống như bị tình huống không giải thích được trước mắt hoàn toàn làm cho bối rối, đối với điệu múa vừa rồi của Liễu Lan Yên thì hắn cũng rất khiếp sợ, nhưng không nghĩ tới Dư Cận Thước sẽ lại phản ứng mãnh liệt như thế.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Dư Cận Thước sẽ gây bất lợi cho Liễu Lan Yên sao?
Tô Hãn Hạo định đứng dậy, lại bị phụ thân hắn một tay đè lại.
Tô Hãn Hạo không yên lòng nóng nảy nói nhỏ: "Phụ thân. . . . . ."
"Có Tôn chủ ở đây rồi." Tô Dận còn không biết ý định của nhi tử mình sao? Cho nên mở miệng nói câu đầu tiên liền chặt đứt ý định của hắn.
Tô Hãn Hạo há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng lại không phát ra một chữ.
Đúng vậy, có Yêu Thần ở đây, Liễu Lan Yên có thể có chuyện gì sao?
"Là nàng, có đúng hay không? Đêm hôm đó chính là nàng!" Dư Cận Thước vội vàng hỏi tới, vẻ mặt lo lắng hận không thể đi lên bắt lấy Liễu Lan Yên, trực tiếp xác định.
Buổi tối?
Vừa mới đứng vững- Liễu Hâm Dung trong lòng giật mình, cái gì buổi tối?
Có ý tứ gì?
Phu quân của nàng và Liễu Lan Yên có quan hệ gì đó mà người khác không biết sao?
Dư Cận Thước cũng mặc kệ người khác là nghĩ cái gì, sau buổi tối đó hắn nhìn thấy ở rừng cây, nữ tử giống như tinh linh kia đã bất tri bất giác tiến vào chiếm giữ trái tim hắn.
Mỗi lúc nửa đêm đang yên giấc nồng đều luôn có bóng dáng nhẹ nhàng xinh đẹp đó hiện lên trong đầu hắn.
Ngày này qua ngày khác, bóng dáng đó không có nửa phần biến mất, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Cho nên, kỹ thuật nhảy vừa rồi của Liễu Lan Yên, trong nháy mắt đã khiến cho bóng dáng của nàng và người trong lòng Dư Cận Thước nhập lại thành một.
Bất chấp là đang ở đâu, thời điểm nào, Dư Cận Thước chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc có phải là cùng một người hay không?
Dư Cận Thước giơ tay, muốn xoay người Liễu Lan Yên lại để cẩn thận nhìn cho rõ ràng.
Tay mới vừa vươn ra, còn chưa có đến gần Liễu Lan Yên, đột nhiên trên mu bàn tay bị phỏng rộp lên, giống như bị một thanh sắt nung đỏ trực tiếp in dấu xuống, đau đến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Vội vàng rụt tay lại, cúi đầu xem xét, trên mu bàn tay đã sưng đỏ một mảnh.
"Dư Cận Thước, ngươi muốn làm gì?" Yêu Thần ở trên chủ vị từ từ ngồi ngay ngắn lại, cười như không cười tà nghễ nhìn Dư Cận Thước, rất dễ nhận thấy, vừa rồi là hắn ra tay.
"Tôn chủ?" Lần này Yêu Thần đã khiến cho Dư Cận Thước bình tĩnh lại, ngập ngừng nói "Thần chỉ là muốn xác định Liễu Lan Yên có phải là một người thần từng biết hay không."
"Lan Yên đã sinh sống ở Vương Thành bao lâu? Thế nào ngươi còn không rõ lắm?" Yêu Thần vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, từ trên đài cao đi tới bên cạnh Liễu Lan Yên, cười hỏi, "Chẳng lẽ bây giờ ngươi cảm thấy hứng thú với đệ tử của bổn tôn sao?"
Dư Cận Thước và Yêu Thần chỉ cách nhau hơn một thước, Yêu Thần rõ ràng là đang cười, nhưng trên người hắn lại tự nhiên tản mát ra cảm giác áp bách cường đại, ép cho Dư Cận Thước hết sức khó chịu.
Máu tuần hoàn trong cơ thể cũng bởi vì Yêu Thần đến gần mà chậm đi rất nhiều, trái tim rất cố gắng đè nén cũng là thịch thịch kịch liệt nhảy lên.
"Lời này của Tôn chủ thần không cách nào có thể tán thành." Dư Cận Thước mạnh mẽ nói, vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ngụ ý nhìn sang Liễu Lan Yên bên cạnh Yêu Thần, "Có lẽ nàng không phải là Liễu Lan Yên chúng ta biết, bởi vì có một ẩn số."
Yêu Thần chỉ cười không nói, chờ Dư Cận Thước nói câu kế tiếp.
Quả nhiên, Dư Cận Thước chỉ một ngón tay vào Liễu Lan Yên, giận dữ hỏi : "Mới vừa rồi trong lúc nàng nhảy múa đã triệu hồi ra một lượng lớn tinh thể nước, cái này phải giải thích thế nào?"
Lời Dư Cận Thước nói ra làm cho phần lớn người ở đây kinh ngạc, ngay sau đó nhỏ giọng nghị luận, dĩ nhiên có một số người đã sớm nhìn ra được nên không có quá nhiều kinh ngạc.
"Một người không có nửa điểm yêu lực sẽ có thể triệu hồi ra tinh thể nước sao? Liễu Lan Yên, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giấu giếm thực lực của mình?"
Dư Cận Thước lớn tiếng chất vấn, nhìn Liễu Lan Yên bị hắn ép hỏi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.
Đúng là vẫn để cho hắn bắt được sơ hở, không phải sao?