• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai ngày ở lại bệnh viện theo dõi sức khoẻ, Bạch Nhược Đình được bác sĩ cho xuất viện.

Tuy đã không còn gì đáng ngại, nhưng mấy chỗ vết thương của cô cũng còn phải băng bó. Cô được Tiêu Tuấn lái xe đưa về nhà, nhưng lại không phải về Bạch gia mà là về nhà riêng của anh. Nhìn sang sắc mặt lạnh nhạt của anh, đã là lúc nào rồi mà anh còn giận dai như vậy.

Bạch Nhược Đình khó hiểu, vỗ vai anh một cái hỏi.

"Anh làm sao thế? Vẫn còn để bụng ư?"

Tiêu Tuấn vừa xoay vô lăng, vừa chậm rãi trả lời.

"Tôi không phải loại người nhỏ mọn giống đám đàn ông em nuôi."

Cô há miệng, đơ ra một hồi lâu nhìn anh mới phản ứng được câu mà anh nói. Cô nuôi đàn ông? Là nuôi từ bao giờ vậy chứ? Nói cứ như cô là phú bà giàu có thích xem trai trẻ chạy quanh nhà vậy.

"Còn nói không nhỏ mọn? Tôi nuôi đàn ông bao giờ chứ?"

Xe dừng lại trước cửa, cô cũng không thèm chấp nhặt mà đẩy cửa ra đi vào trong. Tiêu Tuấn cũng không có ý định cho qua chuyện, đi bước rất dài đi theo sau lưng cô.

Bạch Nhược Đình cởi giày đặt qua một bên rồi định đi lên lầu, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Tiêu Tuấn theo kịp. Anh bất ngờ giữ lấy cổ tay cô, rơi vào thế giằng co chẳng ai nhường ai cả.

"Bỏ tay tôi ra!"

Cô càng ra sức vẫy, anh lại càng nắm chặt hơn, cùng lúc kéo hai tay cô áp lên tường rồi tiến đến gần. Bạch Nhược Đình thở gấp, nhìn gương mặt Tiêu Tuấn chỉ cách mình khoảng chừng nửa gang tay. Anh cúi đầu, nhìn xuống đôi môi của cô, rồi lại xuống xương quai xanh, rãnh ngực.

Giọng anh trầm xuống, khiến không khí xung quành càng thêm ám muội.

"Tốt nhất là không có."

Bạch Nhược Đình ngước nhìn anh, khoé môi đỏ nhếch lên yêu kiều.

"Nếu tôi có thì sao? Anh định làm gì tôi?"

Tiêu Tuấn đảo tròng mắt. Lần đầu tiên có người dám hỏi anh theo kiểu khiêu khích thế này. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói cho cô nghe rõ một chút.

"Tôi không làm gì cả. Nhưng đám đàn ông của em, thứ quý giá nhất của chúng, tôi sẽ cắt bỏ của từng thằng một."

Cô vô thức nuốt bước bọt, cụp mi mắt nhìn xuống yết hầu đang cuộn trào lên của Tiêu Tuấn. Anh đặt tay mình lên vành môi của cô, nhẹ nhàng miết một đường, rồi chẳng nói chẳng rằng mà hôn xuống.

Cô ngã người ra sau, vùng gáy được anh nhẹ nhàng nâng niu, tay còn lại ôm lấy eo cô. Kháng cự không được, phối hợp cũng không xong. Bạch Nhược Đình bấu hai tay lên ngực áo của Tiêu Tuấn, môi lưỡi bị anh quấn chặt không buông.

Anh luồng tay ôm lấy eo cô rồi trượt xuống dưới, bế xốc cô lên kẹp hai chân ngang hông mình. Hai người rơi vào khoảng không gian riêng tư, hôn nhau cuồng nhiệt. Chẳng cần quá nhiều sự gượng ép, từ từ buông lỏng phòng bị.

Tiêu Tuấn đặt cô nằm xuống sô pha, sau đó phủ lên người cô tiếp tục hôn. Lúc này, cô mới ý thức được bản thân mình đang làm gì mà đẩy anh ra. Cô thở hỗn hển.

"Anh... Anh..."

"Anh cái gì?"

"Ai cho anh hôn tôi hả?"

Bạch Nhược Đình nói rồi nghiêng đầu sang một bên để tránh né, nhưng lại bị anh giữ chặt trong lòng.

"Em không lên tiếng, tôi nghĩ em đã đồng ý rồi?"

"Tôi..."

Tiêu Tuấn cúi đầu xuống gần hơn, vài sợi tóc của anh rũ xuống cọ lên hõm cổ của cô, ngứa ngáy.

"Đừng từ chối tôi. Từ trước đến giờ, chẳng có ai muốn phản kháng tôi mà thành công cả."

Giọng anh thâm trầm vang lên bên tai, như đang nhắc nhở, như đang dụ ngọt. Bạch Nhược Đình dần dần như con cá lớn sa vào lưới, tự động xuôi theo dòng mà sà vào lòng anh. Cô chưa từng nhận mình là một cô gái truyền thống ngoan ngoãn, vậy thì tại sao không có quyền hư hỏng?

Chỉ là cô chưa từng tin tưởng và trao bản thân mình cho bất kì ai cả, nếu cứ như vậy mà tiến tới thì có phải quá liều lĩnh rồi không? Sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn cùng Tiêu Tuấn, trên danh nghĩa anh chẳng phải sẽ là chồng của cô ư?

Trong đầu mơ hồ như mây mù, còn đang phân vân thì những nụ hôn cháy bỏng của anh lại thúc giục từng mạch máu. Đôi tay chạm vào nhau, vào cơ thể của nhau, vào gương mặt, bờ vai, cổ áo. Bạch Nhược Đình cởi cúc áo của Tiêu Tuấn trong vội vã, hơi thở dồn dập quyện vào nhau không thể tách rời.

Chiếc váy của cô bị xốc lên cao, lộ ra phần dưới quyến rũ mê hoặc cùng chiếc eo thon thả. Trong nụ hôn nồng nàn ấy, tay anh từ từ tách chân của cô ra rồi chạm vào cánh hoa đọng sương.

"Ưm..."

Cô nhíu mày, sự di chuyển này rõ ràng như vậy khiến cô không tin được đây là thật. Hai ngón tay chậm rãi thăm dò bên trong, tìm kiếm nơi ẩn náo an toàn nhất cho cuộc tiến công sắp tới. Chóp mũi của cô và anh chạm nhau, rồi môi lại hôn nhau, đã ngọt đến mức như đường tan ra.

Anh nôn nóng cởi khoá quần, gương mặt u tối lộ rõ vẻ dục vọng mà thường ngày không ai thấy. Quần lót của cô còn chưa được cởi ra, anh đã cúi người xuống chậm rãi đưa dị vật vào bên trong.

Cô co người lại, đôi tay bấu chặt lấy vai trần của anh, cảm nhận cơ thể như bị tách làm đôi.

"Hưm... Ưm..."

Anh di chuyển một chút, cúi người xuống nâng hai chân của cô lên cao. Dị vật dễ dàng đi vào, cô nhíu mày, mi mắt vô thức ướt đẫm. Mỗi một nhịp mà anh đẩy đưa tới, cô lại theo nó mà nấc lên quyến rũ.

"Ư... A... A...Hưm..."

"Kêu lên như vậy? Thích lắm phải không?"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK