Tiêu Tuấn vừa truy hỏi Miêu Ngọc Châu, vừa cầm súng dí vào đầu như muốn nghiền bà ta ra làm trăm mảnh. Anh thật sự rất muốn ra tay, rất muốn ngay lúc này nả cho bà ta một phát đạn. Nhưng chẳng hiểu sao, lương tâm của anh vẫn luôn giữ tay anh lại. Vì bà ta là người nuôi dưỡng Bạch Nhược Đình, là mẹ ruột của em trai anh.
“Tại sao ư? Chẳng phải bà ta vì lên cơn đau tim mà chết sao?”
Tiêu Tuấn nhìn gương mặt thản nhiên đến lạnh lùng của bà ta, tay siết chặt báng súng. Lục Lâm sợ anh nhất thời không khống chế được cảm xúc, có ý khuyên ngăn.
“Thiếu gia! Bình tĩnh đi ạ! Trước mắt phải tìm được Bạch tiểu thư, để cô ấy bình an trở về!”
Bạch Nhược Đình bị trói tay chân cả ngày khiến Tư Bằng cũng không nỡ. Vậy là anh ta đột nhiên mềm lòng, bước đến mở trói cho cô. Có điều anh ta cũng không ngốc đến nỗi để cô bỏ trốn, trước khi mở trói đã tiêm cho cô một liều thuốc suy giảm tinh thần. Cô tựa lưng vào thành giường, gương mặt xanh xao vì không chịu ăn uống gì.
“Em muốn tuyệt thực để chống đối anh à?”
Cô trừng mắt nhìn anh ta, không nói lời nào. Tư Bằng cười khẩy, đặt bát cơm lên bàn rồi nói với dáng vẻ thong thả.
“Dù em có làm thế nào, thì cũng không thay đổi được kết cục.”
Bạch Nhược Đình gắng sức nói chuyện.
“Nếu như anh muốn Tiêu Tuấn chết, vậy thì bây giờ cứ để tôi đi trước anh ấy một bước đi. Thà rằng như vậy, còn hơn tôi phải nhìn thấy anh.”
Tư Bằng quay phắt sang nhìn cô, thật sự rất muốn nuốt chửng cô, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc để cô phỉ báng.
“Em chán ghét tôi đến vậy sao?”
Bạch Nhược Đình cười một tiếng, gương mặt mệt mỏi không còn chút khí sắc nào. Cô không chịu ăn uống, bây giờ còn bị tiêm thuốc nên càng thêm yếu. Chán ghét ư? Cô cũng không nghĩ rằng có ngày bản thân lại căm ghét một người đến như thế.
“Trước đây không hề. Bởi vì, anh của trước đây, rất khác với bây giờ.”
Tư Bằng bước đến, khom người nhìn thật kĩ gương mặt nhợt nhạt của cô.
“Vậy mà em vẫn chẳng chọn tôi! Em vẫn chọn Tiêu Tuấn!”
“Tư Bằng! Chuyện tình cảm, bản thân đôi khi còn không thể tự làm chủ được. Tôi còn không thể rõ, mình yêu anh ấy từ lúc nào. Chúng ta… Là không có duyên phận.”
“Duyên phận?”
Tư Bằng gạt bỏ mọi thứ trên bàn xuống đất khiến chúng lộn xộn rồi vỡ tan tành. Anh ta quát lớn.
“Cái quái quỷ gì thì gọi là duyên phận? Em rõ ràng không yêu tôi, từ đầu đến cuối chỉ có anh ta thì đừng đổ lỗi cho duyên phận.”
Anh ta nói rồi lục lọi trên bàn rồi trên giường, tìm được điện thoại thì cười với vẻ đắc ý.
“Vậy còn phải xem, duyên phận giữa em và anh ta đi được đến đâu đã!”
Tư Bằng gọi điện cho Tiêu Tuấn, muốn để anh nhìn thấy Bạch Nhược Đình lúc này. Anh vẫn đang lo lắng cho tình trạng của cô, nhưng vì an toàn cho cô mà không dám tùy ý hành động. Vừa nhận được điện thoại, anh liền nhấc máy.
“Thằng khốn! Thả Đình Đình ra!”
“Chậc chậc! Vội làm gì? Anh không thắc mắc bây giờ cô ấy trông như nào sao?”. đam mỹ hài
Tiêu Tuấn nghiến răng, dán mắt vào màn hình điện thoại. Bạch Nhược Đình nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê, gương mặt tái nhợt vì không chịu ăn uống.
“Thằng khốn! Đây là cách mà mày yêu cô ấy sao?”
“Phải. Tôi yêu cô ấy, nhưng cô ấy chỉ yêu anh. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Anh vì cô ấy không màng sống chết kia mà? Nếu như anh giao mạng của mình ra, không chừng cô ấy sẽ hạnh phúc đấy!”
Bạch Nhược Đình vừa nghe đến điều kiện vô lí này của Tư Bằng, đã muốn vùng vẫy nhưng sức lực không đủ. Cô gào lên, sắc mặt mệt mỏi.
“Không được! Tiêu Tuấn! Anh không được nghe lời của Tư Bằng!”
Tiêu Tuấn nhìn cô như vậy, trong lòng anh làm sao có thể nhẹ nhàng được? Nhưng chưa kịp đưa ra câu trả lời, thì Tư Bằng đã cúp máy, có gọi lại thế nào cũng không được. Anh nhìn Miêu Ngọc Châu, bà ta cười một tràn mỉa mai, khinh bỉ.
“Tranh giành đấu đá vì yêu, lúc nào cũng hấp dẫn như một vở kịch vậy. Cậu nói xem, là cậu hay con trai tôi sẽ thắng đây?”
Anh nhìn bà ta, đột nhiên lại có cảm giác do dự khi nghe câu hỏi ấy. Là anh? Hay là Tư Bằng? Vốn dĩ anh chẳng muốn xem đây là một cuộc chiến có thắng thua. Nhưng đứng giữa việc lựa chọn đứng nhìn Bạch Nhược Đình đau khổ, anh phải đưa ra quyết định. Tình thân ruột thịt, tình yêu sâu sắc. Có quá nhiều sự lựa chọn mà anh buộc phải đưa ra câu trả lời.
Đứng trước Bạch Nhược Đình và tình thân với Tư Bằng, anh chỉ có thể chọn một. Và đương nhiên, anh không thể sống thiếu người con gái mà anh đã yêu bằng cả sinh mạng. Cô là cả linh hồn của anh, là tất cả sự nhiệt thành và tâm can bảo bối của riêng anh. Trải qua vài tháng bên cạnh nhau, những sóng gió liên tục ập đến khiến anh tưởng chừng như đã ở bên cô cả một đời. Nếu như anh thắng, chọn cách làm ngơ thì chính là đang đẩy người mình yêu vào tay người khác. Còn nếu như anh thua, thì chỉ có thể dùng mạng của anh và cô, trong hai chọn một.
Đình Đình! Anh xin lỗi!
…