Bạch Nhược Đình nhìn Tiêu Tuấn, bắt đầu lộ ra dáng vẻ cáu kỉnh thiếu kiên nhẫn của mình. Câu hỏi này của cô dường như đã đúng chủ đề rồi, nên khi vừa dứt câu thì anh rất hứng thú mà buông tay. Chỉnh lại vạt áo của mình, anh cài lại cúc áo rồi cầm caravat lên.
"Tôi đến đây gặp em, không phải vì nghe nói em là tiểu thư danh gia vọng tộc. Em hiểu ý tôi chứ?"
Cô nhìn anh vài giây rồi ngẩn ngơ. Hoá ra anh cũng như cô, dù bây giờ bản thân đã ngoài 30 nhưng cũng khó tránh khỏi sự ràng buộc từ phía gia đình. Ở độ tuổi này khi có trong tay sự nghiệp và danh tiếng, mẹ của anh luôn mong anh có thể tìm cho mình một hậu phương vững chắc. Cả anh và cô đều là trẻ con trong mắt của cha mẹ, nên việc hai nhà âm thầm sắp xếp bày đủ trò để hai bên chịu ra mặt cũng rất cực khổ.
Tiêu Tuấn không nói lời nào, hơi cúi người xuống bế Bạch Nhược Đình rời khỏi bồn rửa tay, đứng ngay ngắn lại. Khoảnh khắc được anh nhấc bổng lên, cô thấy người đàn ông này thật sự khác biệt.
"Ra ngoài nói chuyện."
Anh trầm giọng, sau đó nắm cổ tay Bạch Nhược Đình dắt cô về lại chỗ ngồi.
"Nói vậy, mẹ của anh cũng ép anh phải kết hôn với tôi ư?"
"Không hẳn là ép. Vì em không tệ đến mức tôi phải luôn trốn tránh lời đề nghị của mẹ mình."
Bạch Nhược Đình ra vẻ trầm trồ, vì cách nói chuyện khéo léo và lịch sự của Tiêu Tuấn. Ở độ tuổi này, sự chững chạc và trưởng thành trong anh là vừa đủ để tạo cho đối phương cảm giác dễ chịu và an toàn. Khác hẳn với đám bạn trai cũ của cô, bọn họ chỉ yêu tiền và nhan sắc của cô mà thôi. Nhưng cô đối với họ chẳng có ấn tượng gì sâu sắc, cũng chẳng phải bi lụy.
Cô tò mò hỏi.
"Vậy lí do là gì?"
"Không muốn yêu đương."
Tiêu Tuấn rót thêm rượu vào ly của mình. Anh uống nhiều hơn cô rồi, đã sắp hết một chai. Lúc đầu anh cứ nghĩ buổi gặp mặt đầu tiên này cực kì nhàm chán, đến mức chưa được 5 phút đã phải bỏ về. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Nhược Đình, anh lại thấy khác đi. Nhất là, nốt ruồi son ở xương quai xanh bên trái của cô.
Anh từng quen biết một cô gái, ở tại nơi đó, cũng có một nốt ruồi. Và cũng chính vì cô gái đó, đã để lại vết thương lòng khó lành trong trái tim khô cằn của anh.
"Này!"
Bạch Nhược Đình gọi mấy lần, Tiêu Tuấn mới có phản ứng mà như thoát ra khỏi vài suy nghĩ. Anh thở ra một hơi, cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói.
"Tôi là vì mẹ tôi, nên mới chấp nhận kết hôn."
Cô gật đầu.
"Thật tình cờ, tôi cũng vì mẹ của tôi."
"Bà ấy cả đời chỉ muốn tôi có một cuộc sống hạnh phúc, cưới vợ sinh con, ngoài ra không cầu gì nữa."
Tiêu Tuấn mỗi khi nghĩ đến mẹ mình, lại cảm thấy chuyện này vừa mơ hồ vừa cần được làm rõ. Kết hôn thì rất dễ, nhưng để sống dung hoà và khiến bản thân hạnh phúc thế nào thì mới là chuyện khó. Cái bóng của người con gái trong quá khứ vẫn chưa thể xoá nhoà, chỉ sợ người sau bước đến làm cả hai tổn thương.
Bạch Nhược Đình chỉ nghĩ rất đơn giản, nếu như được nhìn thấy Bạch phu nhân vui vẻ mỗi ngày thì đó là điều cô hạnh phúc nhất. Bà đã vất vả vì cô nhiều rồi, cũng đã đến lúc cô nên trưởng thành và dẹp bỏ bản tính ăn chơi của mình.
"Chúng ta lập một thoả thuận đi!"
Cô nói rồi cầm ly rượu lên, nghĩ ngợi một lúc rồi lại đặt xuống.
"Để hai bên đều được vui vẻ, chúng ta làm một hợp đồng hôn nhân."
Tiêu Tuấn nhìn Bạch Nhược Đình với vẻ mặt đăm chiêu, trong lúc vẫn còn đang suy nghĩ thì điện thoại trên bàn của anh rung lên. Anh nhìn vào màn hình, là đường dây của Tiêu gia gọi đến.
"Tôi xin phép."
Anh nói một tiếng với cô, sau đó cầm điện thoại lên nghe máy, người ở đầu dây bên kia là quản gia.
"Thiếu gia! Phu nhân lên cơn suyễn, vừa được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi."
Tiêu Tuấn vừa nghe xông tin tức này, đã không thể ngồi được nữa mà bật người đứng dậy.
"Mẹ tôi cấp cứu trong bệnh viện?"
"Được rồi. Bà ở đó xem dặn dò của bác sĩ, tôi tới ngay."
Bạch Nhược Đình nghe xong, trong lòng cũng có chút hốt hoảng. Cô nghe nói Tiêu gia bây giờ ngoài Tiêu Tuấn ra thì chỉ còn có Tiêu phu nhân, Tiêu lão gia thì đã qua đời cách đây cũng lâu rồi. Có lẽ cũng giống như cô, với anh thì mẹ là người thân duy nhất và quan trọng nhất.
Thấy Tiêu Tuấn lấy áo khoác trên ghế cầm trên tay, Bạch Nhược Đình cũng đứng dậy theo anh.
"Tôi đi cùng được không?"
Sau một hồi do dự, cuối cùng cả anh và cô đều cùng nhau rời khỏi nhà hàng để đến bệnh viện. Căn bệnh suyễn của Tiêu phu nhân đã có từ sau khi Tiêu lão gia qua đời. Bây giờ tuổi tác càng lớn, nó lại càng trở nặng và thất thường hơn. Thường ngày nhìn bà có vẻ rất khởi sắc, nhưng một khi phát bệnh thì không ai lường trước được.
Bệnh viện thành phố vào đêm ít người, chỉ có một vài người thân của bệnh nhân ra vào vì ở lại chăm bệnh. Tiêu Tuấn xuống xe với vẻ rất vội, nhưng vì sợ Bạch Nhược Đình không quen đường đi nên vẫn kiên nhẫn chờ cô.
Biết anh đang gấp, nên cô cũng không thể ngay lúc này mà giả vờ giả vịt. Chỉ là đôi giày cao gót hôm nay của cô cao quá, lại còn là gót nhọn nên khi đi nhanh rất khó khăn. Lúc đi lên bậc thang, Bạch Nhược Đình không cẩn thận để cổ chân trẹo qua một bên. Cô không giữ thăng bằng được mà ngã ra đất.
"A!"
Tiêu Tuấn nghe thấy tiếng kêu của cô thì liền quay đầu lại, thấy cô ngồi bệch dưới đất thì nhanh chóng đến gần.
"Làm sao vậy?"
...