Bạch Nhược Đình gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Nhưng mà… Chuyện này là sao chứ? Tại sao lại có người muốn hại bọn con?”
Còn chưa hết hoang mang, thì cô lại nhìn thấy y tá từ trong phòng cấp cứu chạy ra. Cô ấy chạy về phía cô và Bạch phu nhân, thông báo.
“Nạn nhân hiện đang mất rất nhiều máu cần truyền máu gấp. Cho hỏi một trong hai người có ai thuộc nhóm máu O không?”
Cô đứng yên bất động vài giây, sau đó mới run giọng nói.
“Tôi nhóm máu A.”
“Mẹ nhóm máu B.”
Cả cô và Bạch phu nhân đều không ai thuộc nhóm máu O mà Tiêu Tuấn đang cần. Tình huống trở nên nguy cấp, y tá tạm thời nói.
“Tôi sẽ đến phòng máu dự trữ của bệnh viện kiểm tra, sau đó sẽ báo lại sau.”
Bạch Nhược Đình bối rối, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ ra một người có cùng nhóm máu với Tiêu Tuấn. Trước đây cậu của cô từng bị tai nạn giao thông cần nhóm máu O, Tư Bằng đã đứng ra giúp đỡ vì anh ta cũng thuộc nhóm máu đó.
Đúng.
Người có nhóm máu O cùng với Tiêu Tuấn chính là Tư Bằng.
Cô quay sang nhìn mẹ, sau đó vội vàng nói.
“Mẹ ở lại đây trông chừng anh ấy giúp con. Con đi tìm cách cứu anh ấy!”
“Này! Con đi đâu đấy?”
Bạch Nhược Đình chạy ra bên ngoài, đón taxi quay trở về Bạch gia. Lúc này, Tư Bằng đang ở trong nhà xem lại sổ sách của Bạch gia, nghe có tiếng chuông cửa thì đứng dậy. Bên ngoài trời ngưng tuyết chưa bao lâu thì lại đổ. Cô đứng ấn chuông rồi lại đập cửa, hoang mang gọi.
“Tư Bằng! Mở cửa! Mở cửa đi Tư Bằng!”
Cánh cổng được mở ra, lúc anh ta còn chưa hiểu sự tình thế nào, cô đã bắt lấy tay anh ta, gương mặt trắng bệch, mắt ầng ậc nước.
“Đi! Đi với tôi!”
“Tiểu thư! Có chuyện gì vậy? Đi đâu?”
Bạch Nhược Đình không kìm được sự lạnh giá của tuyết rơi, lại thêm trái tim đang đau nhói. Bây giờ nó giống như bị bỏng lạnh, vô cùng đau, rất rất đau. Nước mắt đong đầy, không chịu được sức nặng mà rơi lã chã. Lần đầu tiên Tư Bằng thấy cô khóc, lần đầu thấy cô mềm yếu như thế. Bạch Nhược Đình chưa từng rơi nước mắt, chưa từng vì ai mà yếu lòng, chưa từng bị ai ức hiếp.
Cớ sao cô lại khóc? Lại rơi lệ nhiều như vậy?
“Anh đến bệnh viện với tôi được không? Anh nhóm máu O mà phải không? Phải không?”
Tư Bằng thấy cô hoảng loạn như vậy, lại có cơ hội ở bên cạnh an ủi cô. Anh ta đặt tay mình lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Phải! Nhưng mà có chuyện gì vậy tiểu thư?”
“Tiêu Tuấn… Anh ấy đang cấp cứu trong bệnh viện. Anh ấy cần truyền máu, là nhóm máu O. Đi! Anh mau đi cứu người với tôi!”
Bạch Nhược Đình nói rồi kéo tay Tư Bằng dắt đi, nhưng anh ta lại đứng yên bất động, làm cô cũng bị ghì lại theo. Sắc mặt anh ta lạnh như băng, không chút biểu cảm gì mà hỏi cô.
“Tại sao tôi phải cứu anh ta? Tiểu thư! Cô thành ra bộ dạng thế này là vì anh ta ư?”
“Tôi…”
“Trước đây cô chưa từng như vậy? Chẳng phải cô không yêu anh ta ư? Anh ta sống chết thế nào thì cô quan tâm làm gì chứ?”
Bạch Nhược Đình đứng như trời trồng. Nhưng khi nhớ đến sinh tử của Tiêu Tuấn đang nằm trong tay mình, nhớ đến những lúc dù có ra sao anh vẫn bảo vệ cô. Cô không thể vô tình, không thể thờ ơ, càng không thể làm trái cảm xúc trong lòng. Cô không thể nói dối. Không thể được.
“Tôi có. Tôi có yêu.”
Cô cầm cổ tay của Tư Bằng lay mạnh.
“Anh ấy không có lỗi gì hết, anh ấy là vì cứu tôi. Tôi không thể để anh ấy chết được. Xem như tôi xin anh, xin anh cứu anh ấy. Tôi xin anh!”
Bạch Nhược Đình vừa nói vừa khụy gối xuống, gần như đã muốn quỳ xuống trước mặt Tư Bằng. Anh vì cô mà khiến một cơ ngơi sụp đổ, khiến một người mất mạng, một người hoá điên. Anh lại vì cô mà rơi vào tình huống thập tử nhất sinh. Cô vì anh bỏ đi sự kiêu ngạo bướng bỉnh, quỳ gối cầu xin Tư Bằng.
Anh ta hoàn toàn mất hi vọng, mất sạch những mộng mơ về một tình yêu thầm lặng.
Bạch Nhược Đình không thuộc về Tư Bằng, dù Tiêu Tuấn có xuất hiện hay không. Và bây giờ khi có Tiêu Tuấn bên cạnh, chuyện đó lại càng không thể.
Bệnh viện đã không còn nhóm máu O dự trữ Bạch phu nhân chỉ còn trông chờ vào Bạch Nhược Đình. Việc xảy ra quá đột ngột, phía Tiêu gia vẫn chưa hay biết chuyện gì. Bà sợ rằng Tiêu phu nhân sau khi hay tin sẽ không chịu nổi, nên vẫn chưa dám cho người thông báo.
Bạch Nhược Đình đi cùng Tư Bằng vào bệnh viện, vừa đi đến dãy hành lang thông báo với y tá, cô ấy đã đưa anh ta vào phòng lấy máu ngay.
Máu đã được mang vào phòng cấp cứu, Tư Bằng bước ra, nhìn bóng lưng của Bạch Nhược Đình. Cô cứ như gầy đi hẳn, gương mặt xanh xao vì đang lo lắng cho một người. Trước khi lái xe đưa cô đến đây, chỉ vì muốn cứu Tiêu Tuấn bằng mọi giá mà cô đã đồng ý với Tư Bằng một điều kiện vô hình.
Chạm tay vào gương mặt yêu kiều của Bạch Nhược Đình, người mà anh ta đã yêu thầm bấy lâu. Chỉ vì muốn cứu Tiêu Tuấn, mà cô lại trở nên như vậy. Cô nhắm mắt, hàng mi khép hờ run rẩy. Chưa từng trao thứ quý giá của mình cho ai khác ngoài anh, vậy nên bây giờ đứng ở đây, cô dường như đã tự mình đoán ra được.
Tư Bằng khựng lại.
Không. Cô vốn không thuộc về anh ta. Chuyện mà ngày hôm nay cô làm tất cả đều vì một người đàn ông khác, kể cả dùng bản thân mình để đánh đổi. Thật nực cười. Tình cảm mà anh ta vốn nghĩ là đơn thuần lại giống như một cuộc giao dịch mua bán. Đến cuối cùng, vì không thể vấy bẩn sự tự tôn của cô, mà anh ta đã chấp nhận cùng cô đến bệnh viện.
…