_ Hãy nói....!ta...!vì ko muốn sống trong tẩm cung suốt đời nên đã uống thuốc tự vẫn.
Tuyệt đối ko được nói sự thật cho bà ấy biết, nghe rõ chưa ?
_ Thần.....
_ Ta hỏi ngươi nghe rõ chưa ?
Dạ Quân Ly gằng giọng.
Giang Hành đành gật đầu thưa vâng mặc dù trong lòng ko hề muốn để Dạ Quân Ly 1 mình đi mạo hiểm.
_ Nếu như ta về ko kịp thời gian...!ngươi có cách nào kéo dài thêm ko.
Dạ Quân Ly nhìn Thái Y hỏi, trong ánh mắt như cầu mong sẽ có cách nào đó dù chỉ là mỏng manh.
Thái Y chậm rãi nói.
_ Thần chỉ có thể dùng kim châm ngưng tụ kinh mạch.
Nhưng chỉ kéo dài được nữa canh giờ....
_ Được nữa canh h thì nữa canh h.
Chăm sóc nàng ấy giúp ta.
_ Thần tuân mệnh.
Nói rồi Dạ Quân Ly bước đến gần Sở Phi Hoan
_ Cuối cùng thì ngươi đã biết họa do mình gây ra chưa...!Nếu như Cơ nhi có chuyện gì, ta sẽ đem ngươi bồi táng cùng nàng ấy.
Nói rồi Dạ Quân Ly lướt qua, Sở Phi Hoan sau khi nghe câu nói của Dạ Quân Ly như nhớ lại điều gì vội vàng chạy ra đại doanh nơi tổ chức yến tiệc, nhân lúc ko có ai nhanh tay dùng kim bạc thử vào nước hoa quả vốn dành cho Vũ Cơ và tất cả các thức ăn và rượu của mọi người.
Quả thật độc chỉ có trong thức uống của Vũ Cô và Dạ Quân Ly.
Sở Phi Hoan lúc này mới thất thần mới nhớ ra.
Hóa ra mọi thứ Lâm Ngữ Khê nói ko phải là dọa người, mà chuyến đi này....ả nhắm đến Vũ Cơ.
Nhưng Sở Phi Hoan ko tài nào hiểu được tại sao lại hạ độc vào cả rượu của Dạ Quân Ly.
Nghĩ đến đây Sở Phi Hoan vội chạy vào phòng của Vũ Cơ nhưng bị ngăn lại bên ngoài.
_ Các ngươi làm gì vậy, ta muốn vào trong
_ Trắc phò mã xin dừng bước, hiện tại ngài đng là 1 trong những người bị hoài nghi có liên quan đến việc đầu độc Công chúa, tạm thời ko thể vào trong.
_ Ta ko có....ta ko có làm......
_ Thức ăn và đồ uống của công chúa đều do 1 tay người chuẩn bị , nói đơn giản là ko liên quan thật muốn ko tin cũng ko được.
Tả thừa tướng cố ý khiêu khích.
_ Người đâu giam Trắc phò mã lại
_ Bỏ ra...!bỏ ta ra.
Ta ko có...!ta ko có làm...
2 tên lính siết chặc tay Sở Phi Hoan định dẫn đi thì Phó Quan vừa đến kịp lúc
_ Dừng tay.
Ai cho phép các ngươi tự ý giam giữ người.
_ Phó quan đại nhân.
Vì Trắc phò mã là người đáng tình nghi nhất cho nên.....
_ Ngươi nghe qua chưa hiểu lời công chúa nói ư? Đợi khi ngài ấy tỉnh lại, bt được ngươi giam giữ trắc phò mã...!ta xem....tam tộc nhf ngươi 1 đứa trẻ có còn sống hay ko.
Bị Phó Quan dọa cho sợ hãi Tả tướng quân vội ra lệnh ko giam giữ Sở Phi Hoan nữa.
Đợi bọn chúng rời đi Sở Phi Hoan mới cúi đầu tạ ơn Phó Quan
_ Phi Hoan tạ ơn ngài Phó Quan
_ Thần ko dám.
Chỉ là....muốn nhắc nhở trắc phò mã 1 điều, nếu tiến làm hại đến người mà người yêu thương thì nên lui 1 bước để bảo toàn cho ngài ấy.
Công chúa....!rất xem trọng người, đừng làm ngài ấy thất vọng.
_ ....Ta...!hiểu..
Ý của Phó Quan nói với Sở Phi Hoan anh nghe qua đều hiểu,lần này vì anh mà Vũ Cơ mới xém mất mạng, anh ko thể hại cô thêm nữa, đợi sau khi về đến kinh thành sẽ nói rõ ràng với Lâm Ngữ Khê.
Lâm Ngữ Khê vội đặt tách trà đang uống dỡ xuống bàn.
Gương mặt với vẻ đắc ý lộ rõ sau khi nghe Lý Uy báo tin Vũ Cơ đã như sắp xếp bị trúng độc
_ Đều là sự thật?
_ Là Thật..
Nhưng....!nghe nói Phò mã đang 1 mình lên núi tìm thuốc giải...!E là...
_ Ai cũng biết núi non ở Giang Nam thí dữ muôn trùng ta xem hắn có bản lĩnh đem được thuốc giải về cũng ko kịp đổi mạng cho Vũ Cơ.
_ Lần này Lý Uy chàng vất vả rồi.
Ta sẽ ban thưởng cho chàng.
Lâm Ngữ Khê vui vẻ nói
_ Nô gia đa tạ thê chủ.
Nô gia xin phép về phòng.
Lý Uy quay về phòng vừa khép cánh cửa lại , cơn giận trong lòng kìm nén từ nãy giờ cuối cùng cũng bộc ra ngoài.
Hắn đi thẳng đến bàn hất đổ khay trà trên bàn rơi xuống vỡ tan.
Hắn hận tại sao người trúng độc chỉ có mỗi mình Vũ Cơ mà Dạ Quân Ly lại khỏe mạnh ko hề hấn.
Trong lúc đó vì trong người vốn đã học qua king kong cho nên đã leo được đến vách núi.
Giữa khe núi mọc lên 1 đóa hoa ko lá màu tím xanh lấp lánh , tỏa ra 1 mùi hương nhàn nhạt như chính mùi cơ thể của anh, chính Dạ Quân Ly cũng ngạc nhiên vì điều này.
Anh cố bám chặc tay vào vách đá khó khăn lắm mới hái được nhánh hoa, Nụ cười đầy hy vọng lộ rõ trên mặt Dạ Quân Ly.
Tiếp đến là sương trên nhụy hoa Cô Ban..
Nhưng.....!bây giờ chỉ mới 3 giờ sáng tìm đâu ra sương sớm.
Không vì thế mà nản chí, Dạ Quân Ly cố leo lên đến đỉnh núi nơi hoa Cô Ban nở rộ.
Nhưng thật ngạc nhiên tuy đang là mùa đông, sương sớm cũng đã đóng băng.
Nhưng bên trong nhụy hoa vẫn đọng lại nước sương lấp lánh.
Dạ Quân Ly nhanh chóng dùng ống tre hứng lấy chúng nhanh chóng leo xuống núi..
Danh Sách Chương: