Anh liếc nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt dịu dàng trong phút chốc bỗng phảng phất sự lạnh lẽo đáng sợ. Nhận cuộc gọi, anh chậm rãi lên tiếng: " Alo ".
Mary đứng dậy đi ra ngoài, có vẻ cuộc gọi đó liên quan đến công việc làm ăn, cô không muốn làm anh mất tự nhiên khi nói chuyện với đối tác.
- Đừng... anh hư quá... đừng mà! - Ra đến cửa, cô nghe thấy những âm thanh lả lơi của một cô gái.
Mary đẩy cửa, đập vào mắt cô là hai người một nam một nữ đang có những hành vi đen tối. Và người đàn ông đó không ai khác ngoài Hàn Minh. Thân thể cao lớn của anh áp sát vào cơ thể sau của một cô gái mặc bikini nóng bóng, bàn tay không an phận di chuyển đến giữa chân cô ta.
- Khụ khụ...! - Mary đứng gần đó ho sặc sụa, khuôn mặt cố nín cười trông rất khổ sở.
- A...! - Cô gái kia nghe thấy tiếng người khác liền hét lên thất thanh, đứng nép sau lưng Hàn Minh. Anh quay lại nhìn Mary, ánh mắt thể hiện rõ sự phẫn uất.
- Xin lỗi nhé, gió ở đây mạnh quá! Vốn dĩ tôi định đi ra mạn thuyền nhưng lại kinh động đến hai người! - Mary tỏ vẻ áy náy đáng thương.
- Về phòng cởi đồ rồi lên giường nằm cho tôi! - Hàn Minh lãnh đạm ra lệnh cho cô gái phía sau mình nhưng ánh mắt không rời khỏi Mary.
Cô gái kia ngẩn người vài giây rồi mới phát hiện ra Hàn Minh nói với mình liền ngoan ngoãn đi về phòng.
- Tôi xin lỗi rồi mà, đừng nóng tính như thế! - Mary cười cười vỗ vai anh.
- Tôi không hiểu kiếp trước tôi nợ cô cái gì mà bây giờ cô lại ám tôi như thế? Ở mạn thuyền cô khiến tôi suýt chết với ông chủ, bây giờ tôi vui vẻ một chút cô cũng ra phá đám! Tôi phải chết cô mới cam lòng à?- Hàn Minh gằn giọng từng tiếng, cố gắng kiềm chế không bùng nổ.
- Nhưng anh cũng có bị làm sao đâu, vả lại cơm không ăn gạo còn đấy, anh lo làm gì! - Cô tỏ vẻ vô tội, hạ thấp giọng xuống.
- Mà tóm lại cô ra đây không phải tình cờ đúng chứ? Nói đi, có chuyện gì? - Hàn Minh thở dài lần hai, có cho tiền anh cũng chẳng dám trách tội cô gái này.
- Tôi tò mò! - Mary ngập ngừng. - Tôi cảm thấy Dương Phong rất lạ! Từ sáng nay anh ấy đã...
- Anh ấy vì muốn bảo vệ cô thôi! - Chưa kịp để Mary nói hết câu Hàn Minh liền giải thích.
- Anh có nhầm không vậy, việc anh ta cư xử kì lạ thì liên quan gì tới tôi? - Mary cười cười vẻ không tin.
- Thật ra cô không nên lên chiếc du thuyền này! - Anh chầm chậm
nói. - Ông chủ ra đây để bàn chuyện làm ăn, đối tác lần này rất quan trọng!
Mary im lặng lắng nghe, ánh mắt to tròn trog veo chắm chú nhìn Hàn Minh.
- Thương trường cũng như chiến trường, kẻ nào để lộ điểm yếu kẻ đó sẽ thua. Chỉ cần thấy cô là người mà ông chủ chăm sóc, đối phương nhất định sẽ lấy cô ra uy hiếp. Lúc đó không chỉ việc làm ăn bị ảnh hưởng mà tính mạng cô cũng sẽ gặp nguy hiểm! - Hàn Minh dựa lưng vào lan can, lời nói phóng khoáng như hòa vào tiếng sóng biển dập dềnh.
- Nhưng ở trên tàu này, tôi đâu thấy ai nữa đâu! Đừng nói với tôi... - Mary ngập ngừng nhìn về phía mấy cô gái đang phơi nắng ngoài mui thuyền.
- Cô bị ngốc sao mà đi nghĩ mấy cô gái làng chơi kia là đối tác của ông chủ? - Hàn Minh gắt lên khiến Mary giật mình, choáng váng bước lùi về sau vài bước.
- Không phải thì thôi, sao phải gắt lên với tôi như thế? - Sau khi chấn tĩnh lại, Mary không ngần ngại mà hét vào tai anh. - Nhưng mà nếu họ không có ở đây thì giao dịch kiểu gì? - Chợt nhớ ra mục đích của mình, cô hạ nhỏ giọng xuống nịnh nọt, thái độ thay đổi 180 độ.
Hàn Minh không nói gì, chỉ chỉ tay lên trời.
- Họ đi trực thăng sao? - Mary thốt lên, ánh mắt theo anh chỉ mà nhìn lên bầu trời. - Bọn họ thật kì dị!
- Chẳng có gì là lạ cả! Đó là một thói quen khi đi đàm phán làm ăn của họ...! - Hàn Minh hạ thấp giọng nhất có thể, cúi đầu ghé sát vào tai cô.-... mưu kế cả đấy!
- Khi gặp mặt, họ từ trên trời xuống còn ta thì ở phía dưới. Chưa cần nói gì khí thế của họ đã hơn chúng ta vài bậc! Thử nghĩ mà xem, từ trên trời xuống có khác gì bọn chúng tự nhận mình là thần Zeus tối cao!
- Vậy Dương Phong cứ để bọn chúng ngạo mạn vậy sao?
- Tất nhiên là không rồi! Theo ông chủ bao lâu rồi, làm sao tôi có thể không biết tính cách của ngài ấy chứ! - Hàn Minh nhếch môi, ngón tay thon dài lướt nhè nhẹ trên chiếc nóc tàu bằng vàng trắng sang trọng sáng lóa.
Mary nhìn theo tay anh, khóe môi bỗng chốc xuất hiện nụ cười. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Gần giữa trưa, mặt trời lên cao chiếu cái nắng nóng xuống cảnh vật. Theo sự sắp xếp có tâm của Hàn Minh, Mary phải vào vai một lao công, quần áo cũ kĩ đầu tóc rối bời, để cô khổ sở lau lau dọn dọn. Còn anh ta tất nhiên đang làm công việc còn dang dở với cô gái kia.
Giao cho cô việc này, người đàn ông chu đáo kia chỉ thản nhiên nói rằng không còn việc gì an toàn hơn, để cô làm vậy cũng phần nào tránh được tai mắt đối phương,
- Cái tên Dương Phong cùng đồng bọn khốn nạn! Một tên thì tâm tư khó lường, một bên thì giận dai thù lâu. Hắn rõ ràng muốn trả thù nên mới giao cho mình công việc này! - Mary vừa lau sàn thuyền, miệng không ngừng chửi bới.
Bất chợt, trong không gian chứa đựng tiếng sóng bển nhẹ nhàng vang lên những âm thanh kì lạ, càng lúc càng to dần. Mary có thể nhận ra, đó là tiếng của một chiếc trực thăng.
Mary quay đầu nhìn về phía âm thanh đó phát ra. Không phải chỉ có một chiếc... là một đội quân trên không thì đúng hơn. Trên bầu trời xanh không một gợn mây, những chiếc trực thăng bay tới càng lúc càng vĩ đại.
Chiếc bay đầu tiên là lớn nhất, những chiếc còn lại bay phía sau tạo nên một khung cảnh hoành tráng có phần ngạo mạn. Tên đối tác này của Dương Phong thật sự quá kiêu căng. Hắn tự mình đi đầu tiên, kẻ thù muốn tấn công thực sự quá dễ dàng. Cái này không biết nên gọi là ngu xuẩn hay hợm hĩnh mới phải.
Đối tác của Dương Phong là một người đang ông trung niên, ông ta mặc một chiếc quần lửng màu be và chiếc áo sơ mi họa tiết đỏ rực. Có lẽ hắn cũng đến nơi này nghỉ ngơi tiện đường bàn việc làm ăn.
Hắn ta mở cửa trực thăng, đắc thắng nhìn xuống chiếc du thuyền bên dưới. Cảm giác này đối với hắn thực sự rất khoan khoái, đó là cảm giác nắm mọi thứ trong tâm tay, mọi vật đều đứng dưới chân mình.
Nhưng bất ngời trong chốc lát, giữa trưa mặt trời lên cao nhất cũng là lúc ánh nắng mạnh nhất. Dưới ánh sáng này, vàng trắng được dát trên con thuyền cũng hàng ngàn viên đá quý lớn nhỏ tạo nên một tổng thể rực rỡ lấp lánh khiến ai nhìn vào cũng phải chói mắt. Chiếc du thuyền như một viên đá quý khổng lồ lững lờ di chuyển trên mặt biển xanh xanh.
Những chiếc trực thăng phía trên đồng loạt trao đảo tưởng như sắp rơi xuống, sau vài giây mới có thể giữ thăng bằng được. Không chỉ có người thường, những phi công với tinh thần thép cũng không thể không choáng váng trước vẻ đẹo rực rỡ này. Tính toán của Dương Phong thực sự không thể xem thường.
Vị đối tác trung niên kia xuống du thuyền, chỉ nhìn qua sắc mặt cũng có thể biết được rằng tậm trang ông ta không được tốt cho lắm, điều đó cũng dể hiểu bởi sự xa xỉ chiếc chiếc du thuyền đã lấn áp ông ta phần nào.
Phía sau còn có một chàng trai xuất hiện. Anh ta mặc áo sơ mi trắng tháo bung cúc, lấp ló bờ cừng rắn chắc màu đồng cùng quần bò xanh ôm lấy đôi chân thẳng tắp. Thần thái của hắn ta lạnh lùng có phần ngang ngược, nhưng càng như vậy càng thu hút phụ nữ. Cánh tay rắn chắc của anh ta có ôm một con mèo có tên Russian Blue - một giống mèo Nga mắt xanh vô cùng đắt đỏ. Bộ lông màu xám dày dặn khiến chú mèo như một cục bông lười biếng ngủ im lìm trong vòng tay " trai đẹp"
- Chào Christopher, lâu lắm không gặp! - Dương Phong xuất hiện, vui vẻ đi tới chào ông ta.
- Tôi đáng tuổi cha cậu, xưng hô cho cẩn thận! - Sẵn bực tức trong người, ông ta gằn giọng từng tiếng.
- Đừng căng thẳng như vậy! Tôi xưng hô như thế chẳng phải sẽ khiến ông trẻ ra được vài tuổi hay sao? - Anh bật cười, vỗ vỗ vai ông ta không chút kiêng dè.
- Haha, tôi cũng chỉ đùa thôi! Chúng ta quen biết lâu rồi, nên thoải mái một chút! - Christopher cười sảng khoái, cố nén tức giận mà trưng ra bộ mặt vui cười.
- Ai đây? Lần đầu tiên tôi thấy có người đi cùng ông đàm phán làm ăn!- Quay ra chàng trai im lặng phía sau Christopher, Dương Phong tò mò hỏi.
Hiếm khi thấy ai được đi cùng với ông ta trong lúc làm ăn, kể cả vệ sĩ. Lần này ông ta lại đêm theo một người trẻ tuổi như vậy, thật kì lạ.
- Là con trai tôi - Benjamin. Nó mới du học trở về nên tôi muốn đưa đi học hỏi kinh nghiệm! - Christopher giới thiệu.
- Xin chào! - Chàng trai tên Benjamin lịch thiệp khẽ gật đầu.
Dương Phong nhếch môi gật đầu, có lẽ sự ngạo mạn của Christopher đã di truyền sang cả con trai hắn.
- Đi nào, tôi có một chai rượu 1865 Chateau Lafite, rất đáng để thưởng thức! - Anh chuyển đề tài, nhanh chóng đưa Christopher đi vào trong.
Cả ba người họ khuất dần, chỉ còn tiếng cười nói khiên cưỡng phát ra từ bên trong.
- Con mèo...! Chắc lông nó phải mềm lắm...! - Mary nhìn theo hướng họ đi, nuối tiếc nghĩ đến cục lông mềm mềm trên tay Benjamin. - Ước gì được ôm em nó một lần trong đời thôi cũng mãn nguyện lắm rồi!
Mary buông cây lau nhà trên tay xuống, khẽ thở dài ngồi dựa lên lan can thuyền. Đợi mấy người kia bàn bạc xong chắc cô sẽ chết vì ngốt trong bộ quần áo này mất.
- Meow...! - Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ phía cửa. Dù rất bé nhưng vì tính chất " đặc biệt " của nó nên Mary không thể không chú ý.
Cục lông màu xám từ bên trong chạy vọt ra ngoài, không còn thấy dáng vẻ lười biếng ban nãy nữa. Và hướng chạy của nó không phải nơi khác mà chính là về phía Mary. Con mèo này không ngại người lạ, nhảy vọt vào lòng Mary mà nằm.
Sau hai giây sững sờ, cô vui mừng ôm lấy. Chẳng phải ông trời đã nhìn thấu ước nguyện của cô rồi sao. Mary chạm vào lớp lông dày mềm mại như bông, nụ cười trên môi như được in đậm.
Chú mèo mở to mắt nhìn Mary - một đôi mắt màu xanh y như tên gọi Russian Blue trong veo đẹp đến mê người. Con mèo rên ư ử vài tiếng rồi nằm lên ngực cô, cảm nhận sự êm ái mềm mềm của hai trái đào căng mọng.
Mary ngạc nhiên rồi bật cười bất lực. Chú mèo này ở trong vòng tay cùng với bộ ngực chắc như đá của Benjamin nên bây giờ đang tìm cái " mới lạ " sao? Nếu thật như vậy thì không thể không để mắt tới sư dâm dê của nó rồi!
- Smokey! - Một tiếng gọi lo lắng vang lên, ngay tức khắc cánh cửa bật mở. Từ bên trong, một cơ thể cao lớn chạy ra ngoài với tốc độ ánh sáng. Đó không phải ai khác ngoài Benjamin. Anh đảo mắt tìm khắp nơi trên con thuyền, ánh mắt dừng lại ở chỗ Mary.
- Smokey! - Hai hàng lông mày rậm chau lại, hắn lên tiếng gọi lần nữa, từng bước di chuyển về phía Mary.
Cô giật mình nhìn anh, gương mặt thể hiện rõ sự lúng túng xen lẫn sợ hãi. Trái lại, con mèo trong tay vẫn tiếp tục hưởng thụ, tiếp tục áp người vào cô mà nằm ngủ.
Benjamin kinh ngạc. Nuôi con mèo này lâu như vậy nhưng nó không một lần quấn lấy hắn nhưng đối với một kẻ lao công kia Smokey lại tỏ ra vô cùng hứng thú, lại còn cả gan rời khỏi vòng tay hắn mà chạy ra ngoài.