"À được dù sao hai người cũng đã có ca rồi, tối nay tôi sẽ giao cho bác sĩ khác..!".
Thẩm Đông rảnh rỗi ngồi vắt chân ăn bánh, nói: "Hai người định đi đâu à?".
"Đi ăn tối!" Anh thẳng thắn đáp.
"Quá sướng rồi nhỉ? Ăn uống nghỉ ngơi suốt ngày..!".
"Sao rảnh bằng cậu được, ngày nào đến bệnh viện tôi cũng thấy cậu quanh quẩn ở sảnh, chả thấy lên tầng làm việc gì cả. Vậy mà lương tháng vẫn lấy đều đều, có thể xem là khoa ngoại ít việc hay do cậu trốn đây hả?" Vương An Đình phản bát không thương tiếc.
Thẩm Đông liền thanh minh: "Thôi thôi...nói vậy chịu rồi, biết cãi gì nữa bây giờ. Bây giờ ai cũng thay đổi, tôi không còn là duy nhất nữa rồi..!".
Lục Ninh Diệp và anh nghe thấy thế cũng bất lực cười trừ với thái độ đùa cợt của Thẩm Đông. Anh và cô mặc kệ bỏ đi ra ngoài, Lục Ninh Diệp vừa đi vừa nói: "Trước kia Thẩm Đông là duy nhất của anh à?".
"Làm gì có!".
"Thẩm Đông vừa mới nói khi nãy..!".
"Đùa vui thôi...duy nhất của anh chỉ hiện diện Lục Ninh Diệp!".
Cô nghe thế cũng cười hài lòng ôm lấy cánh tay anh đi theo xuống hầm xe. Vương An Đình mở xe cho cô vào trong, anh cũng đi vòng qua rồi lên xe: "Đi thôi, nhà hàng đó cũng gần đây. Ăn xong có vẻ còn sớm, em có muốn đi đâu nữa không?".
"Đi đâu nữa à? Hay là đi xem phim nhỉ, anh có bận việc gì không đấy? Nhỡ đang xem phim bệnh viện cần anh đến thì sao?".
"Từ giờ cho đến sáng mai, thời gian của anh do em quyết định!" Vương An Đình thản nhiên trả lời, giọng điệu rất chiều chuộng và thoải mái.
"Thật không đấy? Thế thì đi xem phim thêm nhé!".
"Ừm..!". Vương An Đình khởi động xe của mình rồi lái ra ngoài cổng lớn của bệnh viện, bên trong mọi người cũng nhìn thấy được mà đùa giỡn với nhau: "Hai người họ đi ăn tối kìa, hạnh phúc quá đi mất!".
"Không biết khi nào tôi mới được như vậy đây?".
Thẩm Đông cười khẩy trả lời:"Kiếp sau!".
"Đáng ghét thật chứ!" Cô lễ tân liếc Thẩm Đông mắng.
"Ôi trời ơi, Chu Tuyết vẫn chưa làm việc xong sao? Phải đợi đến khi nào đây, chán quá đi mất!" Thẩm Đông mệt mỏi rú lên.
"Gì vậy trời, tự nhiên la lớn lên làm gì thế? Anh đợi Chu Tuyết thì đợi đi, còn không thì lên tầng kiếm, tự nhiên la um sùm. Điên à!".
"Cô làm sao hiểu được chứ!" Thẩm Đông than thở rồi đi vào trong, vào phòng làm việc của mình.
Lúc này Vương An Đình và Lục Ninh Diệp đã đến được nhà hàng để ăn tối. Anh nắm tay cô đi vào trong, nhân viên thấy thế cũng chào hỏi rồi dẫn anh và cô vào bàn.
"Anh chị ngồi đây ạ!"
"Không biết là anh chị lần đầu đến đây hay là đã đến đây lần nào rồi ạ?".
"Tôi đã đến rồi, cô đưa hộ menu đây!" Anh lãnh đạm nói.
"Đây ạ, món Beefsteak của nhà hàng đã có thêm nhiều gia vị mới, mời anh chị xem qua!".
Vương An Đình đẩy menu qua cho cô: "Em muốn ăn gì?".
"Ưm...hai phần Beefsteak sốt Âu, thêm khoai tây, một phần mì Ý cua!".
"Dạ vâng, 5 phút nữa sẽ có món của mình nha!" Cô nhân viên ghi chép lại những món Lục Ninh Diệp đã gọi, rồi rời đi.
"Gọi ít vậy? Em ăn sẽ không no đâu..!" Vương An Đình ngồi kế bên cô, quay sang nói.
"Em đâu phải heo đâu mà ăn dữ vậy, em thấy gọi thế là đủ cho em và anh rồi!".
"Ở đây còn có đồ nướng nữa đấy, anh gọi thêm cho em nhé?".
"Để xem một lát nữa đã, nếu không no thì gọi thêm!" Lục Ninh Diệp quay sang ôm lấy cánh tay anh, cô cảm thấy rất thoải mái khi ôm như vậy. Còn Vương An Đình thì có vẻ hơi sượng một chút, cánh tay anh bị ôm sát vào ngực của cô. Anh cảm nhận được rõ nơi đó rất ấm và mềm mại, dù cho hơi sượng người một chút nhưng anh vẫn không muốn đẩy cô ra. Vì yêu nhau như vậy, đụng chạm da thịt một chút là điều hiển nhiên, chỉ cần Lục Ninh Diệp thoải mái là được!
"À...Lục Ninh Diệp em muốn uống gì không? Ở đây có trà trái cây khá ngon đấy!" Vương An Đình cố gắng không quan tâm đến cánh tay của mình nữa.
"Trà trái cây à? Được, em uống..!".
"Vậy anh gọi cho em nhé!" Anh giơ cánh tay còn lại bên kia lên gọi nhân viên đến, thấy thế cậu nhân viên khác liền đi đến.
"Dạ anh cần gì ạ?".
"Lấy một trà trái cây và một nước suối!".
"Vâng!".
Lục Ninh Diệp đến giờ mới nhận ra ngực mình bị thứ gì đó đè lên, liền ngại ngùng thả lỏng tay anh ra một xíu. Chỉ dùng một tay câu lấy cánh tay anh thôi!
Vương An Đình cũng đỡ sượng đi phần nào, trêu chọc cô: "Siết chặt tay anh xong bây giờ ngượng à?".
"Sao anh không nói với em?".
"Không nỡ đẩy em ra, nói chung là cũng khá thoải mái..!" Khóe môi anh cong lên ý cười bình thản nói.
"Biến thái, em thấy vẻ mặt của anh cũng thích thú lắm đấy! Sau này em sẽ không ôm như vậy nữa đâu..!" Cô ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.
Vương An Đình dùng tay bóp hai má của cô, kéo mặt cô quay sang đối diện anh rồi hôn nhẹ lên môi cô vài cái.
"Em cứ làm chuyện em thích, miễn thấy thoải mái là được!".
"Hứ...không thèm!" Cô quay mặt đi, khoanh hai tay mình lại. Vương An Đình thấy cô không ôm cánh tay mình nữa, anh liền vòng tay qua ôm lấy eo Lục Ninh Diệp.
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đã đem đồ ăn ra, nhẹ nhàng đặt từng món lên bàn: "Dạ món của anh chị gọi đây ạ, có cả nước và trà trái cây. Chúc anh chị ăn ngon miệng!".
"Cảm ơn!". Lục Ninh Diệp mắt sáng lên, hào hứng lấy muỗng nĩa cho cô và anh: "Trông ngon quá nhỉ?".
"Ăn thử đi!".
Lục Ninh Diệp ăn thử miếng Beefsteak liền bất ngờ nói: "Sốt Âu ở đây ngon nhỉ? Nhiều chỗ em ăn không ngon được như vậy!".
"Ngon thì ăn nhiều vào..!" Vương An Đình cũng dùng bữa chung với cô, hai người ăn hết món này đến món khác. Cả hai đều ăn rất ngon miệng và thoải mái. Khoảng chừng 20 phút thì cô và anh cũng đã ăn xong hết mấy món trên bàn.
"No chưa? Muốn ăn nữa không?".
"Không ăn nữa, no lắm rồi..!" Lục Ninh Diệp sờ bụng trả lời.
"Uống nhiều nước vào!" Vương An Đình trầm trồ nói tiếp: "Công nhận em ăn cũng nhiều quá nhỉ? Một mình ăn hết một phần mì Ý rồi còn Beefsteak nữa..!".
"Ơ...anh kêu em ăn mà!".
"Anh kêu thôi, ai ngờ em ăn hết thật!" Anh cười trêu ghẹo cô. Lục Ninh Diệp liếc anh bất lực đứng dậy nói: "Anh có về không?".
"Mình còn đi xem phim nữa mà!".
"Thì đi xem phim..!".
Vương An Đình cười nhẹ đứng lên nắm tay cô dắt ra ngoài lễ tân thanh toán. Thanh toán xong anh và cô ra xe đi đến trung tâm thương mại để xem phim.
Lục Ninh Diệp im lặng ngồi trong xe, anh vừa lái vừa cười nói với cô:"Anh xin lỗi, em đừng quạo nữa..!".
"Anh xin lỗi em mà anh cười!" Cô quay sang chất vấn anh.
"Thì anh cười thôi, em không cho anh cười à?".
"Anh xin lỗi không thành tâm gì hết!" Lục Ninh Diệp quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của cô khiến anh không kiềm chế được mà bật cười.
"Đấy...anh còn cười nữa kìa! Rõ ràng là anh đang giỡn mặt với em có đúng không?".
"Không, anh không cười nữa..!". Vương An Đình tay cầm vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay cô: "Anh xin lỗi..!".
Lục Ninh Diệp thở dài không trả lời, nhưng cô cũng nắm lại tay anh tạo vẻ tha lỗi. Vương An Đình thấy thế cũng nhẹ nhàng nói tiếp: "Vậy lát em muốn xem phim gì nào?".
"Phim gì cũng được, vui vui một xíu!".
"Được..!'.
Lục Ninh Diệp và anh cùng nhau đến rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại xem một bộ phim tình cảm hài hước, từ lúc vào đến lúc ra về anh và cô vẫn không hề buông tay nhau ra. Hai người xem phim xong cũng ra xe: "Đã hơn 8 giờ tối rồi đấy, lát nữa em về có định ngủ luôn không?".
"Về nhà tắm rửa xong cũng không còn sớm, chắc em sẽ ngủ luôn. Có chuyện gì à?".
Anh vừa lái xe vừa trả lời: "À nếu em không ngủ thì gọi anh cũng được, sợ tối em nhớ anh chịu không nổi lại mất ngủ..!".
"Câu đó nên dành cho anh thì đúng hơn ấy!".
"Nói vậy thôi, nếu không ngủ thì nhắn anh nhé?".
"Ừm!".
Vương An Đình đưa cô về đến biệt thự Lục Gia, anh chạy thẳng vào trong sân để cô không phải đi bộ vài phút vào trong nhà. Ánh đèn siêu xe Range Rover của anh thu hút sự chú ý của ông bà Lục đang ngồi ở phòng khách: "Gì đấy bà?".
"Hình như là bạn trai của Ninh Diệp nhà mình đưa con bé về!".
"Là cậu Vương An Đình mà bà kể khi nãy đúng không?" Ông Lục đứng lên hỏi.
"Phải phải, ra tiếp đi ông..!". Ông bà Lục đi nhanh ra ngoài sân trầm trồ nhìn xem, anh cũng bước ra mở cửa xe cho cô. Vương An Đình quay sang ông bà Lục chào hỏi: "Chào hai bác ạ, con là Vương An Đình bạn trai của Ninh Diệp!".
"Haha, ta biết ta biết! Ta đã nghe nhiều người khen ngợi con lắm rồi, hai đứa quen nhau thì quá tốt ấy chứ..!" Ông Lục cười lớn đáp.
"Vâng, giờ cũng trễ hôm nào rảnh con sẽ ở lại trò chuyện với hai bác. Con xin phép về trước!".
"Ờ ờ, con cứ về trước đi nhớ hôm nào rảnh sang dùng bữa nhé?".
"Vâng, chào hai bác..!" Anh cuối đầu chào ông bà Lục rồi quay đi. Lục Ninh Diệp cũng chào tạm biệt anh rồi quay sang nói với ông bà Lục: "Bố mẹ đã ăn tối chưa đấy?".
"Rồi rồi, này Ninh Diệp bạn trai con nó đẹp trai quá nhỉ?" Ông Lục cười nói.
"Phải đấy, cao ráo sáng sủa quá trời!" Bà Lục nói tiếp. Lục Ninh Diệp ngượng ngùng đi thẳng vào nhà rồi lên phòng mình. Cô tắm rửa thay đồ ngủ sạch sẽ rồi ngồi trên giường xem điện thoại, đồ ngủ của cô chỉ toàn là váy, có loại ngắn loại dài. Nhưng đa số đều rất kín đáo, thoải mái và đáng yêu.
Cô lướt điện thoại một chút, thấy không còn sớm, cũng hơi buồn ngủ. Cô liền nhắn tin cho anh.
:"Anh đã về đến nhà chưa?".
:"Vừa mới bước vào phòng đây!".
:"Em hơi buồn ngủ, em ngủ trước nhé?".
:"Ừm, em ngủ ngon!".
:"Anh cũng ngủ sớm đi, đừng làm việc nữa...Vương An Đình ngủ ngon nhé!".
:"Rồi, rồi..!".