• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó Vương An Đình cùng chiếc áo blouse trắng đã lắm lem máu đi về phòng, lúc anh trở về thì mọi người cũng đã yên giấc, anh muốn chu toàn tất cả các việc xong thì mới nghỉ nên đã về trễ đến như vậy. Cơ thể anh mệt đến mức vừa ngồi xuống ghế đã muốn thiếp đi, mắt anh nhắm nghiền cau mày cố gắng tỉnh táo. Phút sau liền đứng dậy đi tắm, trong lúc tắm anh cũng khá chật vật với đống đồ dơ của mình, tìm kiếm mãi mới thấy được lọ xà phòng giặt đồ. Giặt giũ lúc lâu thì anh mới bắt đầu tắm sạch sẽ cơ thể mình.

Lúc Vương An Đình vừa đặt lưng xuống giường nghỉ ngơi thì cũng đã hơn 2 giờ khuya, dù rất muốn ngủ nhưng anh vẫn mở điện thoại lên xem Lục Ninh Diệp cả hôm nay có nhắn gì cho anh không. Từ khóe mắt anh đã rơi ra một giọt nước xót xa, giọt nước đó chứa đựng rất nhiều cảm xúc khó tả khi nhìn thấy hơn 5 cuộc gọi nhỡ từ cô, mỗi cuộc gọi đó cách nhau khoảng 2 giờ đồng hồ, có lẽ Lục Ninh Diệp đã đợi chờ anh từ sáng đến giờ. Tiếp theo đó là dòng tin nhắn thấu hiểu anh hơn ai hết từ cô: "Hôm nay chắc anh đã mệt lắm rồi nhỉ? Nghỉ ngơi sớm đi nhé! Sáng mai nếu không có việc gì thì cứ gọi cho em, em luôn chờ cuộc gọi từ anh!".

Nếu hôm nay Lục Ninh Diệp biết anh cả ngày trời chưa ăn gì, lao đầu vào công việc không ngừng nghỉ, mệt đến rã rời thì cô sẽ như thế nào đây? Dòng tin nhắn chờ trực đó của cô nó vẫn còn sự lạc quan, luôn nghĩ anh sẽ nghe lời cô mà tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, nào ngờ sự thật lại trái lại lời cô thật nhiều!

...

Say giấc chưa được bao lâu, 6 giờ sáng lại bắt đầu thức dậy làm việc tiếp tục. Vương An Đình ngồi trên giường nhắn tin với Ninh Diệp vài câu.

: "Anh nhớ em rồi!"

: "Vậy à? Tối qua có người không trả lời tin nhắn của em, cứ tưởng là bận bịu lắm... ai ngờ lại rảnh rỗi than thở thế này!"

: "Dù gì tối qua em cũng đã ngủ rồi, anh trả lời thì em cũng có xem được đâu..."

: "Hứ! Đáng ghét, cả ngày hôm qua không nhắn người ta được một câu, bây giờ nhớ nhung gì chứ?"

: "Hôm qua anh mệt lắm đấy, em nói gì để hôm nay anh có động lực làm việc tiếp nào?"

: "Hôm qua anh làm những gì thế?"



: "Phẫu thuật một chút thôi..."

: "Nói dối!"

: "Không hề...!"

: "Chắc chứ?"

: "Chắc chắn!"

: "Được thôi...! Dù gì cũng không nên nghi ngờ nhau, em sẽ tạm tin anh lần này. Giờ em chuẩn bị đi làm, khi nào rảnh Vương An Đình nhớ phải gọi cho em đấy!"

: "Nhất trí!"

Vương An Đình mỉm cười hạnh phúc, an lòng mà bắt đầu đi làm việc. Hôm nay bệnh nhân có vẻ là đã ít đi nhiều so với hôm qua, nhìn thấy được hình ảnh này, anh vô cùng vui mừng vì nếu bệnh nhân cứ giảm dần như thế chắc chắn anh sẽ được về Thượng Hải sớm hơn dự kiến.

Chính vì lẽ đó, năng suất làm việc của anh tăng lên thấy rõ, nét mặt mệt mỏi cũng đã không còn nữa, chỉ cần nghĩ đến sắp được về với Lục Ninh Diệp thì anh lại càng thêm nhiều nghị lực mà tiếp tục phẫu thuật.

Chiều tối, mọi người gần như là đã hoàn thành hết nhiệm vụ với số bệnh nhân hôm nay. Tất cả cùng chung bàn ngồi nói chuyện giải tỏa mệt mỏi:

"Chuyến đi lần này tôi cảm thấy Vương An Đình tốn sức quá nhiều luôn ấy chứ, chắc chắn khi về Thượng Hải sẽ được tăng lương cao lắm đây!"

Thẩm Đông giãy giụa quát lớn: "Ông Giám đốc bệnh viện thật khiến tôi muôn điên luôn đây này, người ta thì làm việc không có thời gian nghỉ còn ông ta thì ngồi vắt chân uống trà, đến khi được khen thì đều là ông ta ngẩng đầu tự hào!"

"Đúng đấy, ông ta đều nhận hết công của chúng ta."

Mỗi người một ý bắt đầu nói xấu về Giám đốc bệnh viện, ai ai cũng bức bối nói lên tiếng lòng của mình chỉ riêng Vương An Đình im lặng nãy giờ vẫn chưa nói gì, anh không hề quan tâm đến chủ đề mọi người nói, anh chỉ là đang nhớ Lục Ninh Diệp thôi, rất rất nhớ!

"Vương An Đình, mấy hôm nay anh vất vả rồi!" Lộ Vi đột nhiên lên tiếng, đẩy chai nước suối qua bên chỗ anh. Vương An Đình cũng chẳng quan tâm là mấy, anh chỉ nhìn chai nước suối rồi chẳng nói gì thêm.



"Ờm... anh có thấy bệnh nhân giường số 12 có điểm rất lạ không? Bệnh nhân mà chiều nay anh mới phẫu thuật ấy!" Lộ Vi lại bắt chuyện với anh.

"Lạ à? Lạ như thế nào?" Vương An Đình nhìn sang hỏi ngược lại.

"Em cảm thấy bệnh nhân đó ngoài nhiễm độc thì còn có rất nhiều trạng thái lạ, chẳng hạn như co giật, thường xuyên run rẩy."

"Có thể là do mầm bệnh gây ra, có rất nhiều bệnh nhân gặp tình trạng như thế mà, đâu chỉ riêng bệnh nhân đó?"

"Thế ạ? Chắc do em không để ý nhiều nên mới thấy vậy!"

"Cô nên chú ý hơn về vấn đề bệnh nhân thường xuyên gặp tình trạng như thế nào, nếu cứ vô ý như vậy, không kiểm tra kỹ càng mà đẩy vào cho nội khoa phẫu thuật là không được! Sẽ rất dễ làm lãng phí thời gian phẫu thuật của bác sĩ, không ai rảnh rang để mà kiểm soát lại thân thể bệnh nhân đâu!" Vương An Đình cau mày nhắc nhở Lộ Vi một cách nghiêm trọng.

Lộ Vi sượng mặt không biết phải nói gì thêm với anh, cô không nghĩ rằng câu chuyện mình nói ra chỉ với mục đích bắt chuyện với anh lại khiến Vương An Đình giáo huấn lại cô một cách căng thẳng như vậy, cách nhắc nhở như thế chẳng khác nào đang mắng vào mặt cô quá vô tâm, quá yếu kém, tình trạng bệnh nhân thế nào cũng không biết.

Được một lúc sau thì mọi người cũng giải tán, lên phòng nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian gọi về cho gia đình. Vương An Đình nhanh chân đi lên phòng gọi điện cho Lục Ninh Diệp, anh nhớ cô đến mức không còn muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn về Thượng Hải gấp thôi!

"Tiểu Diệp, em đã về nhà chưa?" Vương An Đình giọng điệu nuông chiều hỏi người con gái trong điện thoại.

"Về rồi, nhưng mà hiện tại em đang rất khó chịu trong người!"

"Khó chịu? Em khó chịu cái gì?"

"Có thể là do không được uống nước suối, trong người đang mất nước nên mới khó chịu." Lục Ninh Diệp cười nhạt nhìn anh nói.

"Nước suối sao? Nước suối dễ kiếm mà... xuống nhà là thấy thôi, em đi lấy uống đi!"

"Những loại nước suối đó rất bình thường, em không muốn uống! Em chỉ muốn uống nước suối từ người khác tặng thôi, còn phải kèm theo một câu nói ngọt ngào nữa..."

Vương An Đình dường như hiểu ra việc gì đó, hỏi lại cô một lần nữa: "Ý của em là gì?".



"Em nào có ý gì? Chỉ muốn có người ngồi gần sát bên tâm sự một chút thôi!"

Vương An Đình bây giờ đã hiểu rõ vấn đề cô đang nói, anh thở dài: "Anh hiểu rồi, ai đã nói với em chuyện đó vậy?".

"Hứ! Chuyện gì mà em không biết, nếu như em không nói chắc chắn anh cũng giấu luôn đúng không? Em không muốn nói chuyện với anh nữa!" Lục Ninh Diệp mím môi cau mày oán trách.

"Không, là em đang hiểu lầm anh rồi đấy! Lúc nãy Lộ Vi đúng thật có đưa nước cho anh, nhưng anh không nhận, cũng không nói chuyện nhiều với cô ta. Em đang trách lầm người vô tội đấy..." Anh liếc nhìn cô như hờn tủi.

"Hơ... thế tại sao anh với cô ta lại ngồi gần nhau như thế?"

"Là cô ta đến ngồi gần anh, anh cũng có nhích ra rồi..."

"..." Lục Ninh Diệp bĩu môi dường như vẫn còn nhiều hờn trách anh.

"Nhưng mà em theo dõi anh đến như vậy sao?"

Lục Ninh Diệp yếu giọng phủ nhận: "Thẩm Đông gửi ảnh cho em...".

"Theo dõi anh đến như vậy, người đang không đúng là em mới phải đấy!"

"Anh còn trách em sao? Lần này em cảnh cáo anh đấy, nếu còn giấu em... em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa đâu!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK