"Cốc, cốc, cốc!" Bên ngoài phòng làm việc cô có tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Cô nhẹ nhàng nói vọng ra. Cánh cửa mở ra, người bước vào là một cô gái xinh đẹp, cao ráo:"Chào cô, tôi là Chu Tuyết, 25 tuổi là bác sĩ khoa ngoại ở đây. Mấy hôm nay tôi không đến bệnh viện được, nên không thể chào hỏi cô mới đến làm việc ở đây!" Chu Tuyết cười nhẹ nói.
Lục Ninh Diệp mỉm cười xã giao:"Vâng, em là Lục Ninh Diệp 24 tuổi, mới vào làm bác sĩ khoa nội vài ngày mới đây thôi ạ!"
"À chị đến đây một phần là chào hỏi em, phần còn lại chị muốn nhờ em xem hộ chị tờ giấy này xem có sai sót gì không?" Chu Tuyết nói.
"Được, chị đưa đây em xem giúp cho!" Lục Ninh Diệp lấy tờ giấy xem thử có gì. Tờ giấy chỉ có tên mấy loại thuốc thôi, cũng không có gì sai sót.
"Những loại thuốc trên đây ghi không sai sót gì đâu chị!"
"Ừm, cảm ơn em nhé! Cái này là đơn thuốc của bệnh nhân chị sợ chị ghi lộn tên thuốc. Thôi chị đi, chào em nha!" Chu Tuyết mỉm cười với cô rồi quay đi.
Cô cười nhẹ gật đầu với Chu Tuyết nghĩ thầm:"Chị ấy cười đẹp quá đi, hình như cũng là bác sĩ giỏi ở bệnh viện nà thì phải!"
Cánh cửa lại một lần mở ra bất chợt, làm cô giật mình nhìn ra thì thấy người đi vào là Vương An Đình. Cô lên tiếng trách móc:"Sao anh không gõ cửa?"
"Tôi chỉ đi vào thôi mà, cô làm gì giật mình vậy? Đang làm chuyện ác à?" Anh ngang ngược nói.
"Anh thôi đi! Mà anh vào đây làm gì đấy?" Lục Ninh Diệp không muốn tranh cãi với anh.
"Cô ra ngoài làm giúp tôi cái này!"
"Giúp anh à? Từ khi nào tôi trở thành tay sai vặt cho anh vậy, tôi không thích, đang bận rồi!" Cô nhếch mép nhìn Vương An Đình.
"Cô cũng có việc để bận à? Tôi nói cô mau ra ngoài làm giúp tôi!" Anh lên giọng với cô.
"Không đi thì sao? Anh nhờ vả mà vậy đó hả?" Cô vẫn bình thản đứng ngẩng đầu lên trừng anh.
Vương An Đình bất chợt nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô ra ngoài. Cô bất ngờ đơ cứng mặt nhìn tay đang bị anh nắm lấy kéo đi, cô có cảm giác rất lạ khi bàn tay lạnh lẽo của anh nắm cổ tay mình. Lục Ninh Diệp chưa kịp hoàn hồn để chống cự việc lôi kéo của anh thì anh đã kéo cô đi ra đến sảnh bệnh viện rồi. Ở đây có rất nhiều người, nào là bệnh nhân, lễ tân, còn có cả rất nhiều bác sĩ đang đứng ở đây nói chuyện. Bất chợt trong giây lát nơi đây đang ồn ào lại trở nên im lặng bất thường khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Vài giây sau mọi người đã bắt đầu nhận thức được việc đang xảy ra lại bắt đầu ồ ạt, ồn ào hơn lúc nãy rất nhiều:"Bác sĩ Vương đang nắm tay cô Lục kìa mọi người!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, hai người này đang quen nhau à?"
"Chắc chắn rồi! Quen nhau nên mới có hành động như vậy chứ!"
"Ôi, trai tài gái sắc ngưỡng mộ thật!"
Mọi người ở sảnh bắt đầu ồ ạt truyền tai nhau, đánh giá về vụ việc lần này.
"Ôi đúng là đàn ông, không bao giờ tin được. Mới hôm qua còn nói nhan sắc của Lục Ninh Diệp tạm được mà bây giờ hốt luôn người ta rồi. Cậu ấy đúng là ghê gớm thật!" Thẩm Đông nói thầm chất vấn với Chu Tuyết.
Chu Tuyết bên này vẫn còn bất ngờ về tình huống trước mắt bàng hoàng nói nhỏ với Thẩm Đông:"Hai người đấy đang quen nhau sao? Đúng là đẹp đôi thật, mà không ngờ mới vài ngày thôi mà Vương An Đình đã quen được em ấy rồi. Đúng là nhanh thật đấy!
"Cậu ta thấy vậy thôi chứ ghê gớm lắm đấy! Tôi cần phải học hỏi cậu ta để cô cũng phải đồng ý quen tôi, haha!" Thẩm Đông lẩm bẩm.
"Anh nghĩ sao vậy? Dù cho trời có sập thì tôi cũng không có thích anh đâu, ở đó mà quen!" Chu Tuyết kế bên trừng mắt cảnh cáo Thẩm Đông.
Lúc này Lục Ninh Diệp và Vương An Đình đang đứng dừng lại ở cửa sảnh bệnh viện.
"Sao anh nắm tay tôi? Mọi người đã nhìn thấy rồi kìa!" Cô lên tiếng trách anh.
Vương An Đình lúc này vẫn đang bình thản chỉ tay vào một cô gái đang đứng bên ngoài cổng bệnh viện nói:"Cô ra đó nói với cô ấy là "Vương An Đình không rảnh tiếp cô" để cô ấy đừng có kiếm tôi nữa! Đi đi!"
"Tại sao tôi phải giúp anh chứ? Chuyện quan trọng là mọi người đang hiểu lầm chúng ta kia kìa!" Lục Ninh Diệp từ chối đề nghị của anh.
"Giúp tôi nhanh đi, cô muốn gì cũng được, nếu không là cô ta đứng ở đó đến tối luôn đấy!" Vương An Đình lên giọng nhờ vả.
"Rồi rồi... được rồi để tôi ra nói, bây giờ anh bỏ tay tôi ra trước đã!" Cô bất lực nhận lời. Anh cũng buông tay ra để cô đi ra ngoài.
"Chào cô! Hiện tại Vương An Đình đang không có thời gian rảnh để tiếp cô, mời cô về!" Lục Ninh Diệp lịch sự nói với cô gái trước mặt.
"Tôi là Sở Vận, thanh mai trúc mã của Vương An Đình. Mà cô là ai vậy? Sao khi nãy hai người lại nắm tay nhau thế?" Cô gái đó lên tiếng trao khảo.
"Tôi... tôi là đồng nghiệp của anh ấy, anh ấy bảo tôi ra đây nói với cô như vậy còn vì sao thì tôi không biết!" Lục Ninh Diệp trả lời.
"Đồng nghiệp mà lại nắm tay nhau sao? Cô có biết là anh ấy đã có mối quan hệ với tôi rồi không?" Sở Vận vẫn muốn gây sự với cô.
"Có mối quan hệ rồi à? Vậy sao anh ấy không chịu ra gặp mặt cô mà muốn đuổi cô về thế? Còn chuyện nắm tay thì tôi không biết, là do anh ấy nắm tay tôi trước, kéo tôi ra đây đuổi khéo cô thôi!" Lục Ninh Diệp bình tĩnh phản bác lại Sở Vận xong rồi quay lưng bỏ đi.