Vương An Đình đang bận tay để mổ cho bệnh nhân thì cùng lúc đó Lục Ninh Diệp chỉ được nhìn xem anh mổ như thế nào để còn học hỏi, do tuần đầu tiên đi làm cô không được chính tay làm việc gì cả chỉ được xem và ghi nhớ thôi. Lúc này, Lục Ninh Diệp chú ý đến nét mặt của anh, có vẻ anh đang rất nghiêm túc, không có vẻ mặt đùa cợt như lúc nãy. Nhìn kỹ thật lâu cô không thể không phủ nhận quả thật là nhan sắc của anh không tệ, đường nét trên gương mặt cũng rất chuẩn xác, không lệch đi điểm nào. Nhìn lâu thật lâu cũng không tìm kiếm được điểm xấu trên gương mặt tuyệt mỹ ấy.
Cô mơ hồ vừa nhìn vừa suy nghĩ rất lâu thì có tiếng nói cất lên:"Lại nhìn lén tôi nữa à?" Đúng vậy, giọng nói đó không ai khác chính là của Vương An Đình, khóe môi anh cong lên khi đặt ra câu hỏi này.
"Nhìn... lén gì chứ! Vô tình nhìn lướt ngang qua thôi, anh đừng...có tự ảo!" Lục Ninh Diệp lắp bắp trả lời câu hỏi có phần đùa giỡn kia của anh.
Vương An Đình lại cười khẩy nói:"Nhìn lướt qua thôi mà cũng hơn 5 phút! Đấy gọi là nhìn lướt qua à? Bây giờ tôi mới nhận định được nghĩa của từ "nhìn lướt qua" là như vậy đấy!"
Các cô y tá phụ giúp đứng gần cũng nghe được mà phì cười. Lúc này Lục Ninh Diệp chỉ biết im lặng ngượng ngùng không biết phải nói như thế nào nữa. Cô nhăn nhó nghĩ thầm: "Cái tên đáng ghét này nghĩ bản thân là ai chứ? Xứng đáng được người như mình nhìn trộm luôn sao? Đúng là bệnh hoạn mà!"
Sau khi phẫu thuật xong có vẻ như ca này đã thành công nên nét mặt của Vương An Đình cũng đã bớt nghiêm túc đi phần nào, bước ra ngoài cởi đồ dùng trên người ra. Anh cởi bỏ đôi bao tay phẫu thuật của mình ra làm lộ bàn tay to dài, trắng không tì vết, đã vậy còn có gân xanh trên mu bàn tay nhìn rất mạnh mẽ và cứng rắn.
Cô nhìn thấy thì bất động trầm trồ nhìn bàn tay ấy nghĩ thầm: "Tay của một bác sĩ nam có thể đẹp đến vậy sao?"
Anh nhìn thấy được nét mặt của cô mà cười bảo: "Phẫu thuật xong rồi, cô còn lưu luyến muốn nhìn tôi thêm nữa à?".
Lục Ninh Diệp đi đến trước mặt anh cười khinh: "Có ngoại hình nhưng bị ảo tưởng nặng thì coi như bỏ!" Nói rồi, cô bỏ đi về phòng làm việc của mình.
Vương An Đình ở đây cười thầm trong lòng: "Cô ta vừa mới khen mình sao? Buồn cười thật!".
Đến giờ tan làm, Lục Ninh Diệp ra ngoài sảnh chào tạm biệt mọi người định đi về thì lại gặp ánh mắt Vương An Đình nhìn cô chằm chằm. Cô cũng mặc kệ không quan tâm đến ánh mắt đó bỏ về.
Về đến nhà thì đã thấy bà Lục chuẩn bị sẵn bữa tối gọi cô đến ăn cùng.
"Wow... hôm nay mẹ nay nhiều món quá vậy? Hoành tráng quá ta" Lục Ninh Diệp sáng mắt liền đi đến ngồi vào ghế.
"Ngày mốt con đi xem mắt đấy nhé!" Bà Lục thản nhiên nói.
Lục Ninh Diệp trợn trắng hỏi:"Xem mắt gì vậy mẹ? Con đã bảo chưa muốn rồi mà, bây giờ con muốn tập trung vào công việc trước đã..."
"Công việc như vậy được rồi, nên quen biết yêu đương một chút đi chứ! Từ nhỏ đến đến bây giờ con cứ đâm đầu vào học hành không quen biết yêu đương ai thì làm sao sau này thuần thục, hiểu biết về tình yêu để rút kinh nghiệm chứ!" Ông Lục lên tiếng.
"Đúng rồi, vả lại người con sắp xem mắt là một người tài lẫn ngoại hình đều rất tốt, hiện tại đang là Chủ tịch của một công ty lớn ở Thượng Hải này đấy!" Bà Lục nói lời thuyết phục Lục Ninh Diệp.
"Nhưng... mà con còn đang muốn độc thân với lại ngày mốt cũng không biết có rảnh để đi xem mắt không nữa!" Cô nhăn nhó đáp.
Bà Lục nói:"Không có nhưng gì hết, mẹ nói rồi hôm đó nhất định phải đi, mẹ đã hứa với người ta rồi. Mà con cũng yên tâm đi mẹ tìm hiểu người này kĩ rồi... rất hợp với con, gặp mặt thử chắc chắn con sẽ ưng liền thôi!"
"Rồi rồi, con biết rồi con sẽ sắp xếp thời gian" Lục Ninh Diệp đáp.