#chap26 (end)
- Mấy người bị sao thế?_ Một giọng nói trong trẻo từ đằng sau lưng Hoắc Lạc Thần vang lên
Hoắc Lạc Thần nghe giọng nói quen thuộc liền quay lại, lập tức sững sờ nhìn hai người đang đứng trước mặt, chỉ tay vào hai người:
- Sao...sao lại?
- Hửm? Sao trăng gì ở đây?_ Người nọ nhíu mày tỏ ý không vui.
- Không phải là...đã chết sao?_ Hoắc Lạc Thần ngờ nghệt hỏi.
Cô nhăn mặt:
- Ai nói tôi chết?
Cô nghiêng người nhìn ba bóng dáng đang ngồi bên kia. Hai đứa song sinh thì điềm tĩnh dùng khăn lau chùi sạch sẽ khuôn mặt lọ lem của mình, còn Bạch Hoa Diệp cũng thu lại bộ mặt ủ rủ, tươi cười sáng láng nhìn cô. Mộc Di đanh mặt, hừ, chắc chắn do hai tiểu quỷ kia bày ra. Hoắc Lạc Thần cất giọng:
- Nhưng mới nãy bác sĩ...
- Hả? Bác sĩ sao?_ Mộc Di nhướng mày nhìn hắn, mắt đậm ý cười. Quả thật nhìn hắn bây giờ có chút đáng yêu a, mặt ngu ngu này, nước mắt nước mũi tèm lem này, còn ngồi dưới đất nhìn cứ như con nít bị dành kẹo ấy.
Từ đằng sau lưng cô, ông bác sĩ mới nãy thò đầu ra nhìn hắn nhe răng cười híp mắt, tay giơ hình chữ V. Hoắc Lạc Thần ngờ nghệt nhìn ra đằng sau.
Thiên Minh lơ đãng nhìn hướng khác, phán một câu:
- Không gì là không thể.
Hắn quay lại nhìn cô:
- Không phải em bị sao xe tông sao?
Cô nhún vai:
- Ờ thì bị xe đạp tông.
Hắn lại nhìn về phía ba người kia. Minh hồn nhiên trả lời:
- Cũng đều là xe mà.
Hắn quay lại nhìn cô:
- Vậy em có bị thương sao không?
- Xây sát chút ít, ngoài da thôi_ Mộc Di giơ cánh tay đã băng bó kĩ càng cho hắn xem.
- Vậy đứa nào nói em bị thương sắp chết?_ Hàn khí xung quanh tỏa ra, làm cho Bạch Hoa Diệp rùng mình một cái, lại còn bắt gặp ánh mắt muốn giết người của ông anh họ nữa chứ. Ô ô, anh chỉ muốn giúp hai người bọn họ thôi mà. Thiên Minh lên tiếng:
- Không liên quan đến con.
Hoa Diệp ai oán nhìn hai đứa nhóc thâm hiểm này, hết giá trị lợi dụng rồi thì vứt ông đi à? Đồ ăn cháo đá bát! Anh quay người nhìn Hoắc Lạc Thần cười hề hề:
- Không nói vậy làm sao kéo anh tới nơi này?
Thực tình thì anh cũng là người bị oan mà, tất cả do hai tên ôn thần nhà các người hại anh cả, nhớ lại lúc nãy...
" Vũ Thiên, Vũ Minh đột nhiên lấy điện thoại của Mộc Di gọi cho anh:
- Alô, mày gọi cho tao có chuyện gì không?
- Là con-Vũ Thiên không phải Mộc Tiểu Di.
- Hả là nhóc hả, Di Di đâu?
- Mẹ bị xe tông, giờ đang ở trong bệnh viện.
- CÁI GÌ? Giờ đang ở bệnh viện nào?
- Khoan, chú bình tĩnh, Mộc Tiểu Di chỉ bị xây sát ngoài da thôi. Cháu gọi chú là muốn chú nói cho Hoắc Tổng kia biết, càng bốc phét càng tốt, để hắn tới đây cho bằng được. Nhớ kĩ không được sai sót, nửa đời sau Mộc Di có chồng sai bảo hay không là nhờ chú hết đấy.
- Được được, chú qua liền."
Là thế đấy, anh vô tội mà 😭.
Không thèm để ý tới Hoa Diệp nữa, hắn đứng dậy lao tới ôm chặt Mộc Di. Mộc Di bất ngờ nhưng cũng không có ý định đẩy ra, chỉ đứng im mặc cho hắn siết chặt cô. Nhưng người bên cạnh cô thì không nghĩ vậy, ánh mắt nhìn hắn căm hận thấu xương kéo Mộc Di khỏi móng vuốt của hắn, hai mắt trừng lên nhìn Hoắc Lạc Thần đầy thách thức. Hoắc Lạc Thần bị lôi ra thì nhíu mày, hắn mới ôm cô một chút thôi a, lạnh lùng nhìn người con gái đang kéo Mộc Di tách xa hắn. Cô gái chua ngoa lên tiếng:
- Này anh kia, anh chính là ba của lũ trẻ? Anh nghĩ anh là ai mà có tư cách ôm Mộc Di của tôi? Anh trách xa ba mẹ con Di Di ra, nếu không phải vì anh một cô gái tương lai sáng lạng lại thành ra như vậy?
Một khắc tức giận, nhưng sau nghe Vương Như Thanh (ai quên thì lật lại chap5 nha) nói mắt hắn liền trầm xuống, đúng là hắn không có tư cách gì cả, Hoắc Lạc Thần nhếch môi tự giễu.
Thấy tình hình căng thẳng, Bạch Hoa Diệp chạy lại nắm tay Như Thanh kéo ra:
- Thanh bà chằn im lặng chút đi, qua bên đây với tôi.
Vương Như Thanh đột ngột bị kéo đi giật mình, định thần lại nhìn người nắm tay mình lửa giận cơ hồ bóc lên tới đỉnh đầu giùng giằn đòi buông tay:
- Tên mặt trắng mau thả bổn tiểu thư ra, mày nghĩ mày là ai mà dám đụng tay đụng chân với bà? Mau bỏ móng heo mày ra!
Bạch Hoa Diệp làm như không nghe tiếp tục kéo Như Thanh tránh chỗ khác:
- Mày im lặng cho tao, tao còn để mày ở đây một phút liền hỏng đại sự!
Nhìn Bạch Hoa Diệp cùng Vương Như Hoa khuất bóng hai anh em họ Mộc tựa hồ nhếch môi cười, xem ra lần này gọi thêm mẹ nuôi là đúng rồi, Mộc Di nhìn bọn họ đi, cảm thấy may mắn khi có hai đứa bạn tâm giao như thế. Cô nhìn lại hắn, hắn đứng đó bao nhiêu khổ sở dằn vặt ập vào lòng thật không dễ chịu chút nào. Ánh mắt cô thoáng chút buồn nhưng nhanh chóng biến mất, cô bước lại gần hắn, đưa tay lau nhẹ khuôn mặt lấm lem hỏi nhỏ:
- Boss không ở lại đám cưới với Tiểu Nguyệt mà đến đây làm gì?
Hắn giật mình nhìn hành động của cô, tâm tình có một chút vui vẻ, hóa ra cô vẫn quan tâm hắn. Không có ý định trả lời câu hỏi của cô, Hoắc Lạc Thần bỗng nhớ ra việc gì đó ngước lên đối diện đôi mắt trong trẻo của cô chất vấn:
- Không phải hôm nay ba người sẽ trở về Mĩ sao?
Cô nhíu mày, ai nói cô về Mĩ? Cô suy ngẫm một chút liếc sang hai thằng ôn dịch.
Nhận được ánh mắt sắc lẹm của cô, cả hai tựa hồ không biết, Minh nhìn lên trần nhà cảm thán:
- Anh hai, trời hôm nay trong xanh quá nhể?
Thiên cũng ngước mặt nhìn theo:
- Đúng là rất trong xanh!
Mộc Di buồn cười nhìn hai đứa trẻ, vừa quay lại thì đụng trúng ánh mắt ưu thương của hắn, vốn muốn cùng chúng diễn một màn ai ngờ đâu lại gặp được ánh mắt của hắn, haiz, nhìn hắn vầy ai nỡ làm tổn thương chứ. Cô ảo não thở dài, sau đó cười cười nhìn hắn:
- Tôi không có đi.
Tưởng hắn sẽ vui lên ai ngờ đâu mặt hắn càng xệ xuống hơn, nhìn hắn cô lại tưởng tượng đến lúc nhỏ Thiên Minh chớp chớp mắt nhìn cô ý muốn phản kháng không uống sữa.
Hắn sầu não nhìn cô:
- Em không phải phải kết hôn với William sao?
Nghĩ tới cô cùng người đàn ông khác cùng bước lên lễ đường, cùng trao nhẫn, cùng một giường, cùng một nhà Hoắc Lạc Thần hận không thể phanh thây hắn ta ra làm trăm mảnh. (chú cũng một thời bồng bột kìa 😒)
Cô biến sắc, luồn sát khí phóng tới hai anh em nhà nọ như muốn đem cả hai lên chiên xù mới vừa lòng. Thiên Minh rùng mình, tiếp tục ngó lơ, Minh nhảy xuống hướng bên ngoài đi ra:
- Anh hai à, trời tốt như vậy, chúng ta nên ra ngoài ngắm cảnh hóng mát thì hơn. Ở trong này toàn mùi thuốc khử trùng, còn có hàn khí lạnh ngút trời này nữa, thật không an toàn.
Thiên cũng nhảy xuống, nhanh chân bước theo:
- Chúng ta nên đi trước khi bị ướp lạnh rồi đem lên chiên xù.
Cô nhìn lại hắn, ánh mắt có chút bức xúc:
- Tôi mới không có! Sáng nay Lâm Tiểu Nguyệt gửi cho tôi một bức thư nói là cô ấy đào hôn, mong tôi chăm sóc anh cho tốt. Đương nhiên cơ hội này tôi tuyệt đối không bỏ qua, phải khiến anh trở thành thê nô tôi mới hả dạ.
Nói có sách mách có chứng, cô đưa tay vào túi áo đem ra một bao thư đập thẳng vào ngực Hoắc Lạc Thần.
- Tự mình xem.
Hắn ngu ngơ mở ra:
" Gửi Mộc Di.
Thật sự tôi luôn hâm mộ cô, cô là một cô gái độc lập tự có quyết định cho bản thân. Còn tôi thì cứ như một con búp bê phải phụ thuộc vào người khác mà sống. Tôi không muốn sống dưới cái bóng người khác nữa, tôi muốn thử tự quyết định cuộc đời mình một lần, dù có sai hay đúng tôi cũng sẽ không hối hận đâu. Còn về Thần, tôi có cảm giác cô rất thích anh ấy, nên tôi mong cô hãy quan tâm anh ấy. Cô đừng hiểu lầm tình cảm giữa bọn tôi, tôi chỉ xem anh ấy như anh trai thôi. Thật...thật ra tôi đã sớm có người trong mộng rồi. Tất cả trông cậy vào cô, cảm ơn cô, Mộc Di.
Lâm Tiểu Nguyệt"
Hoắc Lạc Thần cầm bức thư trên tay nhíu mày, thì ra hắn xém nữa lại phá hỏng cuộc đời của một cô gái nữa rồi. Bỗng, hắn nhớ lại cô lúc nãy nói "phải khiến anh trở thành thê nô tôi mới hả dạ." cô nói muốn khiến hắn trở thành thê nô, trở thành thê nô a, mắt Hoắc Lạc Thần chợt sáng như đuốc có phải ý cô nói là muốn hắn trở thành chồng cô không? Suy nghĩ vừa lóe lên, hắn liền ngây ngốc cười tươi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn cô.
Mộc Di đột nhiên thấy hắn bất thường thì bước lại gần một chút, huơ huơ bàn tay trước mặt hắn, thấy hắn không có phản ứng thì bạo hơn, dùng hai tay vỗ vỗ vào mặt hắn, kéo mặt hắn tới gần mặt mình dí trán hai người sáp vào nhau:
- Kì lạ, đâu có sốt.
Hoắc Lạc Thần thấy hành động này của cô có chút sững sốt, nhanh chóng biến bị động thành chủ động không đợi cô tách ra liền một tay giữ gáy, một tay cố trụ eo cô ép chặt vào người hắn, đặt lên cô một nụ hôn. Cô ngạc nhiên chưa kịp phản ứng, hắn liền động đậy, liếm láp môi cô, khẽ cắn môi cô. A, cô la lên một cái, hắn nhanh chóng đưa chiếc lưỡi điêu luyện vào khoan miệng cô, nhẹ nhàng ôn nhu khám phá từng chút trong miệng cô, chính cái cảm giác mềm mại này làm hắn 7 năm nay không thể quên được. Người cô cứng ngắc, sự dịu dàng của Hoắc Lạc Thần khiến cô mất tự chủ hùa theo, đưa tay ôm lấy cổ Hoắc Lạc Thần đáp trả. Hoắc Lạc Thần thấy cô không phản khán mà còn đáp lại hắn khiến tâm tình hắn vui vẻ khôn cùng. Hai người ôm hôn nhau quấn quít mà không màng đến đây là bệnh viện luôn a.
Hắn lưu luyến rời khỏi bờ môi dụ hoặc ấy, ôm Mộc Di thật chặc vùi đầu vào cổ cô phả từng hơi nóng hổi:
- Mộc Di, anh yêu em.
Cô kinh ngạc hạnh phúc ôm Hoắc Lạc Thần, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt:
- Nếu anh nói yêu em thì phải chịu trách nhiệm với em nửa đời sau đấy.
Hắn tựa hồ xiết chặt chiếc eo mảnh khảnh của cô hơn
- Không vấn đề, anh tình nguyện làm thê nô cho Mộc Di em nửa đời sau.
Cô cười hạnh phúc:
- Là anh nói đây nhé.
- Ừ là anh nói_ Hắn ôn nhu trả lời.
- Anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
- Mộc Di à.
- Sao?
- Mình kết hôn nhé!
- Ừm.
- Tuần sau tiến hành.
- Hả? Sao gấp vậy?
- Anh không muốn em đi 7 năm nữa đâu.
- Haha được rồi.
---
"Chuyến bay đến Mĩ chuẩn bị cất cánh, xin quí khách mau chóng tắt điện thoại, và thắt dây an toàn"
Ở khoan hạng nhất của máy bay, ở hàng ghế nào đó William đang ngồi nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài kia, nhớ lại buổi nói chuyện sáng hôm qua của anh với Mộc Di
"Hai người ngồi đối diện nhau, William bắt chuyện trước:
- Mai anh đi rồi.
Cô bình thản trả lời:
- Ừ chúc anh thượng lộ bình an.
Anh nhíu mày
- Mộc Di em có thể vô tâm vậy sao?
- Thế nào là vô tâm?
- Em nên buông tay Hoắc Lạc Thần đi, ngày mai hắn ta sẽ kết hôn.
Cô vẫn bình thản:
- Thì đã sao?
Buông cô như vậy anh không đành lòng, nhất là khi người cô yêu lại kết hôn với người khác thực không can tâm! Anh nhìn cô ánh mắt u sầu cùng hi vọng, nhẹ giọng nài nỉ:
- Mộc Di, em đi với anh, quên hắn đi. Hắn không xứng để em hi sinh như vậy, quay về Mĩ anh cùng em kết hôn, anh không quan trọng việc hai đứa là con ai anh nhất định đối với chúng như con ruột.
Mộc Di im lặng nhìn anh.
William cụm mắt xuống, che giấu sự đau thương nhếch môi tự giễu:
- Anh hiểu rồi.
- Thật xin lỗi.
- Em không có lỗi gì cả, không ai có lỗi. Anh đi trước, chúc em hạnh phúc.
William đứng lên xoay lưng về phía Mộc Di bóng lưng chứa bao cô đơn, anh dừng lại:
- Ngày mai em có thể đến tiễn anh được không?
- Được.
- Cảm ơn.
Nói rồi anh bước đi, nhìn bóng người anh thật sự rất lạnh lẽo"
William cụm mắt xuống, bỗng kế bên anh có giọng nói trong trẻo vang lên:
- Anh gì ơi, anh có thể nép qua cho tôi vào được không ạ?
- À được chứ_ Anh ngước lên chuẩn đứng lên nhường đường cho cô gái liền kinh ngạc:
- Lâm Tiểu Nguyệt?
Cô vẫn cười nhìn anh bộ dạng điềm đạm của cô bây giờ thật làm người khác động tâm:
- Chào anh William, trùng hợp thật!
---end---
Hầy, ta viết chap này hơn 2 tiếng rưỡi đấy 😥 mà cũng kì tích viết dài vậy mà ta không buồn ngủ á chứ😂. Còn khoảng 3 4 chap ngoại truyện nữa nha.
Cái kết này cũng hơn bất ngờ chút xíu nhể? Mà cũng xàm xàm nữa kiểu như viết lở dở ấy. Mà đây là kết mở cho Tiểu Nguyệt và William còn cặp chính ta nghĩ sẽ cho 1 phần ngoại truyện lồng vào cho vui mọi người thấy ổn không? 🤔