7 năm sau
Tại sân bay, người ta thấy ba bóng dáng, cô gái nhìn trẻ trung xinh đẹp đang đẩy xe đồ, diện trên người chiếc áo croptop đen, chân váy đen, đôi giày đen, mũ đen, kính đen, khẩu trang cũng đen luôn, hai bé trai tầm 6-7 tuổi giống nhau như đúc, đang vận bộ vest đen, mang đôi giày đen, kính đen (chất hóa >< như xã hội đen vc ra 😂). Mọi người đều trầm trồ nhìn họ, không những style có một không hai, mà diện mạo còn khỏi chê. Cô nàng xinh đẹp cùng hai đứa nhóc cực kì dễ thương đã làm náo loạn sân bay.
Cô nhìn qua hai đứa nhỏ:
- Này nhóc, sao lại mặc đồ đen thui thế? Trẻ con nên ăn mặc sáng sủa người lớn mới có thiện cảm chứ!
Hai đứa trẻ cùng lúc liếc mắt khinh thường cô:
- Mộc Tiểu Di, chính mẹ đã chọn.
Vâng cô chính là nàng Mộc Di của 7 năm trước, còn hai đứa nhóc kia là hai con nòng nọc cô đã "lỡ" lấy của Hoắc Lạc Thần. Con lớn là Mộc Vũ Thiên, con nhỏ là Mộc Vũ Minh.
- Ủa? Là mẹ chọn sao? Sao mẹ không nhớ nhỉ? Mà có đi chăng nữa thì hai đứa lại không lên tiếng phản bác? Trẻ con cũng có quyền mà.
Vũ Thiên, Vũ Minh hừ lạnh không thèm nhìn Mộc Di nữa. Cô còn nói sao, nhớ khi đó, chính cô đã bắt ép, dùng biện pháp cưỡng chế để lôi Thiên, Minh mặc cho bằng được nó, còn nói gì là:
- Hai đứa nên mặc như vầy, mẹ cũng sẽ diện một cây đen. Ba đen đứng cùng chỗ chắc chắn sẽ rất nổi bật, huống hồ mẹ đẹp như vậy, hai con cũng được di truyền sắc đẹp từ ta không thấy sao? Biết đâu giới truyền thông cũng cũng hâm mộ nhan sắc của mình rồi sẽ được lăng xê làm minh tinh nổi tiếng!
Nhớ tới đây Thiên, Minh lại lắc đầu thở dài, bệnh của Mộc Tiểu Di...thuốc nào chữa được đây? Haiz...
Ba mẹ con cùng bắt taxi về chung cư mới thuê của mình.
Căn hộ nằm giữa trung tâm thành phố, có ba phòng ngủ riêng, phòng khách, nhà bếp đều rất rộng rãi, thích hợp cho kiểu gia đình bốn người rất thỏa mái. Như vầy là quá rộng đối với ba mẹ con Mộc Di rồi. Từ ban công, ta có thể ngắm được toàn cảnh thành phố, và đương nhiên giá tiền thuê nhà ở đây cũng không rẻ.
Vừa về tới nhà, Mộc Di liền lao như tên bắn vào phòng tắm, thỏa mái tắm rữa, không quan tâm đến hai đứa nhỏ đã vất áo khoác lên sofa, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.
Tắm xong, cô lại ngồi ngã ngửa ở sofa, thong thả ăn trái cây mà Vũ Thiên đã gọt sẵn để trên bàn, mặc cho Thiên, Minh đang túi bụi, đứa lau sàn, đứa lau cửa kính kia.
- Mộc Tiểu Di, nhấc chân lên.
Vũ Thiên cầm cây lau nha dáng vẻ đúng chuẩn một người đàn ông thực thụ.
- Ta là mẹ, không phải bạn, gọi lại.
Cô nhấc chân lên, cắn miếng táo nói.
- Hừ! Đã không làm việc nhà, còn đòi hỏi.
Miệng nói như tay của Vũ Thiên vẫn nhịp nhàng đưa cây lau sàn lên xuống rất thành thạo.
- Mẹ là đang huấn luyện tụi con. Đàn ông là phải biết làm việc nhà, sau này còn phải sang sẻ công việc với vợ. Con xem, thời đại nam nữ bình đẳng, phụ nữ vừa phải đi làm, vừa phải la nhà cửa, còn phải sinh con, không phải vất vả lắm sao? Tiểu Minh, mẹ nói đúng không?
Nghe cô gọi, cậu bé đang hì hục lau cửa kính vội quay lại, nhìn cô cười tươi, ra sức gật đầu:
- Đúng, đúng, Tiểu Di nhà ta nói gì cũng đúng.
Được câu trả lời vừa ý, cô liền liếc Vũ Thiên một cái, hất cằm kiêu ngạo.
Cậu chỉ hừ lạnh đáp:
- Đã làm biến, còn giỏi ngụy biện. Không biết con ăn ở thất đức gì không mà phải làm con của Mộc Di mẹ nữa.
- Sai, con thực ăn ở có đức lắm mới được làm con của người đẹp Mộc Di ta.
Vũ Thiên: "..."
Vũ Minh: "..."
Thiên, Minh: Ông trời ơi, chừng nào mới có thuốc chữa được bệnh của mẹ con đây?
God: Haha, chờ đi, không lâu nữa đâu, sẽ có thuốc trị được bệnh của mẹ các con, nhưng mẹ con sẽ kháng thuốc lúc nào thì ta không chắc a~
Thiên Minh nghe vậy liền hớ hở, nhưng khi ông nói tiếp vế sau thì sụ mặt ngồi chống cằm khóc không ra nước mắt.
---còn---