Thân hình gầy gò ngồi im lặng ngay phòng khách, dạo gần đây cô ốm ngén đến mức xanh cả mặt, ăn gì ói đó, không còn sức lực.
- Ba, con xin lỗi ba.
- Có chuyện gì vậy?
Cô lặng lè quỳ xuống, lễ phép nói.
- Con gái nay không có chồng đã có thai, con xin cha, hãy để con giữ cháu.
Gia Duy Đông nghe xong liền như tin sét đánh, ông sững người. Nước mắt của cô khẽ lăn trên má, cô biết cô đã làm ông ảnh hưởng như thế nào, con gái không chồng mà đã có con, sẽ bị người đời dè bĩu.
- Tuệ Mẫn.
- Con xin lỗi.
- Con đứng lên đi.
Ông dìu cô ngồi lên ghế, ông rất buồn, rất đau lòng, nhưng con gái ông đã lớn, cuộc sống của nó ông không thể trách cứ được. Sáng nay, mẹ của Tiêu Dương đến tìm ông, bà xin lỗi ông vì chuyện của Tiêu Dương cùng Tuệ Mẫn, lúc đó ông đã hiểu con gái ông đã tổn thương đến nhường nào.
- Ta không trách con, ta cũng không bắt con bỏ đứa trẻ. Con lớn rồi, ta nghĩ con sẽ hành xử theo cách gọi là đúng đắn. Bây giờ, ở đây cũng không được, ta không biết phải làm sao?
- Không, con có thể chịu đựng, mặc dù sẽ bị người khác dị nghị, nhưng...
- Được, khi bụng to con hãy rời xa nơi này một thời gian. Ta không muốn con bị tổn thương bởi những lời nói ngoài kia, càng không muốn cháu ngoại ta lớn lên trong một hoàn cảnh bị mọi người xa lánh bảo không có cha.
Cô ôm ông khóc nức nở, thời gian gần đây cô rất mệt mỏi, cô bất lực chỉ muốn khóc. Ông vào phòng, lặng lẽ mở cuốn sổ tiết kiệm, ông sẽ dành dụm mua một căn nhà khác, ông biết con gái ông thời gian qua đã tổn thương như thế nào.
Gia Tuệ Mẫn ngồi trên giường, trong thẻ cô còn rất nhiều tiền, vì hằng tháng anh đều gửi tiền đều đặn cho cô, mặc dù cô ít xài, chủ yếu chỉ mua thuốc và tiền đi viện, cô càng không muốn trả lại, con cô sinh ra phải thiếu thốn đủ điều.
Thân hình cô gầy gò nên mang thai cực kì mệt, cô liên tục bị ốm ngén, mất ngủ, thậm chí tinh thần sau khi chia tay Tiêu Dương bị street nặng nề.
Cô xin làm vào một cửa hàng cà phê, họ nhận cô vào chức quản lý cửa hàng, tiền lương cũng kha khá, bởi vì cô có bằng đại học, từng là trưởng phòng của một khách sạn lớn nên khá được ưu ái.
Tạ Phí Ngôn chăm sóc cô dạo gần đây, anh mới sắm được một chiếc xe hơi, khá rẻ nhưng cũng có cái để di chuyển, cô tránh mặt tất cả mọi người, kể cả Trương Phong.
Thời gian thấm thoát trôi đi, 3 tuần kể từ ngày chia tay anh. Khi chia tay anh, cô như muốn chết đi vậy, không hề muốn sống trên thêm chút nào, nhưng vì đứa con, cô đã không khóc, cô đã rất bình tĩnh, cô nhận ra, vì con, nên cô sống sẽ rất mạnh mẽ.
Thai kì hơn 2 tháng, nhưng bụng cô không to mấy, dáng vóc vẫn thon gọn, bởi vì cô quá gầy.
Cửa hàng cà phê hôm nay vẫn nhàn nhã như mọi ngày, chỉ có ban sáng và tối mới đông.
“ Hôm nay, chủ tịch tập đoàn Duẫn - Trịnh Duẫn Tiêu Dương chính thức khởi công, sau đây là toàn cảnh của buổi lễ.”
Cô nghe tin anh, bỗng dừng bước, ngẫm nhìn lên ti vi, 3 tuần rồi, chúng ta đã đường ai nấy đi 3 tuần rời, cớ sao cảm giác cứ như 3 năm? Cô nhớ anh vô bờ, nhưng không thể làm gì khác. Cô chỉ biết im lặng nhớ về quãng hồi ức xưa rồi mặc niệm, không còn gì, không thể níu kéo.
Duẫn Tiêu Dương không níu kéo, anh đã rất níu giữ cô bên cạnh mình, nhưng không thể, nếu cô không chấp nhận bên cạnh anh, níu kéo mãi có ích gì? Anh chỉ nghĩ rằng có lẽ cô đã quá mệt mỏi với cái mối quan hệ mập mờ không tên gọi này, vậy xem như 2 năm qua chỉ là chúng ta có duyên nhưng không nợ.
Tối hôm đó, Tuệ Mẫn đi bộ về, thấy Trương Phong đang lặng lẽ đợi trước nhà. Cô chưa kịp lên tiếng anh đã xoay sang, nhìn cô mỉm cười.
Tuệ Mẫn vào xe Trương Phong, anh nhẹ nhàng tặng cô một bó hoa ly trắng.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của chúng ta. Tuệ Mẫn, nếu em thật lòng quên đi người cũ, hãy mở lòng với anh được không?
Cô cười nhạt, Tuệ Mẫn từng nghĩ rằng quên đi Tiêu Dương, cô sẽ mở lòng với Trương Phong, vì cô ngẫm nghĩ rằng cô nên có một bến đỗ hạnh phúc riêng mình, nhưng sau khi biết mình có thai, cô càng nép mình, cô không muốn liên lạc với bất kỳ ai. Cô sợ mình sẽ làm họ tổn thương, cô sợ tình cảm của cô dành cho Tiêu Dương quá nhiều không thể quên được.
- Tôi thầm nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc bên anh, nhưng bây giờ không thể nữa rồi.
Trương Phong thể hiện rõ sự hụt hẫng.
- Tại sao?
- Vì tôi là một cô gái không còn trong sạch, tôi đã có thai, mặc dù tôi và anh ta đã không còn gì của nhau.
Tuệ Mẫn nói cho anh bằng anh mắt kiên định, cô không sợ mọi người chê cười, cô cũng không ngại ngùng khi mình mang trên mình đứa con của anh.
Trương Phong lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh thể hiện rõ niềm tuyệt vọng.
- Trương Phong, anh rất tốt, tôi thầm nghĩ anh sẽ gặp một người khác tốt hơn tôi. Anh biết không, tôi đã tổn thương đến mức không thể tiếp xúc với một người đàn ông khác, có lẽ, kỉ niệm cũ, tôi vẫn không thể quên được.
- Em sinh con mà không có cha đứa trẻ sao?
- Biết làm gì được, em và anh ta đã không còn dây dưa gì nữa rồi.
- Tuệ Mẫn, anh đã chờ em rất lâu, từ khi tới đây sinh đứa trẻ, em hãy suy nghĩ. Anh sẽ vì em, chịu đựng tất cả. Anh có thể xem đứa trẻ là con mình, đứa trẻ sẽ mang họ của anh, và sẽ nuôi lớn nó cùng em xây dựng một gia đình.
Tuệ Mẫn muốn khóc, thật sự cô rất bất lực, cô mềm yếu trước một Trương Phong đầy tình cảm, cô nhung nhớ một người đàn ông hoàn hảo trong quá khứ.
- Anh sẽ chờ em.
Trương Phong lặng lẽ xoay người ôm cô, cái ôm nhẹ nhàng như chan chứa đầy tình cảm. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên vai cô.
Một Tiêu Dương lặng lẽ nhìn tất cả, hôm nay anh nhớ cô đến mức phát điên, biết cô nghỉ việc, cũng không thể liên lạc, anh chỉ biết lái xe chờ cô gần nhà, đợi suốt 2 tiếng, thấy Tuệ Mẫn, rồi thấy cô bước vào xe một người đàn ông khác, nhận hoa và nhận cái ôm kia. Thì ra, cô đã không còn yêu anh là sự thật, thì ra cô không hề nói dối anh, cô đã một người mới, thì ra chỉ có anh ngu ngốc níu kéo cô mãi, tại sao, tại sao? Bước vào cuộc sống của anh, mà không biết cùng nhau trải qua, tại sao chiếm hết tâm tư nỗi nhớ của anh rồi lặng lẽ bước ra, rồi hạnh phúc bên một người đàn ông khác.
Anh nổ máy xe, lặng lẽ đi qua xe của hai người họ, trong một khoảnh khắc nào đó, Tuệ Mẫn như phát hiện được gì điều gì đó, giật mình nhìn ra xung quanh, lúc đó anh đã đi ngang qua, cô mỉm cười, anh không có ở đây, chỉ là cô ảo tưởng thôi.
Tiêu Dương chạy về trong đêm, anh đã khóc, một người đàn ông ngồi trong xe đã khóc rất nhiều, trên khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú, có một dòng lệ dành riêng cho người mình yêu. Anh hứa rằng, từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ tìm gặp cô, sẽ lặng lẽ rời đi, mặc dù đau nhưng đành phải chấp nhận.
Đời này kiếp này, chúng ta mãi không thể quên được nhau!