- Này, dạo này cậu sao thế?
Tạ Phí Ngôn hươ hươ tay trước mặt nhưng cô cũng không có phản ứng.
- Này.
Cho đến khi cậu ta đậy mạnh vào người thì cô mới giật mình.
- Gì thế?
- Công ty kia sao cậu không đi làm?
- Bị đình chỉ rồi. Chuẩn bị đuổi việc.
Do công ty kia cô không đi làm nữa nên cả ngày liền ngồi trong cửa hàng tiện dụng.
- Hôm nay sao cậu ở đây?
- Được nghỉ. Lâu lâu mới có được ngày nghỉ ngơi như thế này.
Kể từ ngày hôm đấy, trong đầu cô cứ xuất hiện hình ảnh của Duẫn Tiêu Dương, bản thân không có cách nào để cách biệt được cái suy nghĩ đấy.
- Tạ Phí Ngôn, cậu có tin cái khái niệm mà yêu từ cái nhìn đầu tiên không?
- Có thể chứ. Tiếng sét ái tình thường là duyên tình vững vàng lắm đấy. Mà sao? Cậu đã để ý ai đó hả?
- Điên.
- Con gái 26 không có người yêu có nước mà ế nhé.
- Đó là chuyện của tôi.
- Mà này. Cậu giúp tớ chuyện này được không?
- Chuyện gì?
- Cậu nhớ bạn gái của tớ không? Cô ta tên Hà Vân ấy.
- Ừ. Thì sao?
- Thực ra tớ đã chia tay cô ấy lâu rồi, nhưng cô ấy nhất định không buông tha tớ. Hôm nay đòi hẹn ra để nói chuyện rõ ràng không cô ấy sẽ đến đơn vị của tớ quậy. Mà cậu biết rồi đấy, nếu cô ấy tới quậy thật thì tớ sẽ bị kỷ luật nặng nề hơn là đuổi việc.
- Cậu nói tôi làm gì. Tôi không liên quan.
Gia Tuệ Mẫn mặt lạnh lùng quay người đi. Thực ra chuyện này cô biết thừa, tính cậu ta trăng hoa, ngày hôm nay cặp kè với người phụ nữ này, ngày hôm sau cặp kè với người phụ nữ khác. Cô giúp cậu ta trên dưới chục lần nên cô thừa biết.
- Tuệ Tuệ, cậu có biết tớ khổ lắm không? Chuyện này rất quan trọng đấy.
- Không.
Cô vẫn chăm chú ghi chép sổ sách số hàng ngày hôm qua bán được.
- Tuệ Tuệ, nhìn đứa bạn thân nhất của mình gặp nạn chẳng lẽ cậu quay mặt làm ngơ.
- Tạ Phí Ngôn, tôi nói bao nhiêu lần rồi. Cái thói trăng hoa của cậu không bỏ được hay sao?
- Tuệ Tuệ, cậu giúp tớ. Sau này cậu mà ế chồng tớ sẽ nuôi cậu cả đời, được chứ?
- Tớ không cần.
- Tuệ Tuệ.
Tạ Phí Ngôn ngồi lãi nhãi những năm phút, rốt cuộc vì muốn được yên bình không nghe cái mồm cậu ta nữa nên cô đồng ý.
- Cậu nên nhớ đây là lần cuối.
- Được, Tuệ Tuệ, cậu là người tớ yêu thương nhất.
Tạ Phí Ngôn nhào lấy ôm lấy cô. Bị cô hất tay ra rồi bỏ đi.
- Này, chỉ có cậu là người đầu tiên từ chối tớ đấy nhé.
Thực ra Tạ Phí Ngôn có một ngoại hình rất ổn, phong cách cậu ta mang theo hướng một công tử ăn chơi, nhìn có chút lạnh lùng phong trần nên luôn được các cô gái yêu thích.
Khoảng 10h, ngay quán cafe lớn nhất nhì thành phố.
- Chỉ là hẹn gặp mặt thôi mà, đâu cần quán phải lớn như thế.
Gia Tuệ Mẫn cảm thấy tiếc tiền cho những việc xa hoa như thế này, một ly cafe trong đây thôi đủ tiền cô bán hàng cả ngày trong 3 ngày. Chọn một bàn cạnh cửa sổ, từ đây nhìn xuống quang cảnh đông đúc của thành phố thì cô bỗng có cảm giác có chút thoải mái.
Công việc '' thế thân '' này của cô, cô đã làm đến nỗi thuộc lòng. Sau khi giúp cậu ta, được cái cậu ta hậu đãi cô rất hậu hỉnh.
Cô hôm nay mang áo sơ mi trắng thụng để lộ xương quai xanh cổ gầy gò, đóng thùng với chiếc quần kaki đen, mang giày bata và cặp đeo chéo. Vẫn ẫn là phong cách năng động của cô hằng ngày. Tạ Phí Ngôn ôm eo cô, tỏ vẻ vô cùng thân mật.
Hà Vân sải chân dài bước vào, thực ra cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Hà, ông Hà Nam Đông luật sư cố vấn của tập đoàn nhà họ Triệu.
Thấy Tạ Phí Ngôn ôm eo tình tứ cùng cô gái khác khi đi gặp mặt mình, trên đầu Hà Vân không ngừng bốc hỏa.
- Em đến rồi sao?
Tạ Phí Ngôn vẫy tay nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt.
- Anh...
- Chào cô.
Khuôn mặt Gia Tuệ Mẫn có chút lạnh lùng nhìn cô mỉm cười.
- Tôi hẹn anh ra đây, anh vác theo cô gái này làm gì.
- À giới thiệu với em đây là bạn gái an.
- Tạ Phí Ngôn, anh dám làm vậy với tôi sao?
- Hà Vân, hôm nay em kêu anh ra đây có chuyện gì?
Thực ra, hôm nay tiểu thư nhà họ Hà này kêu anh ra đây để tâm tình rằng cô còn thích anh nhiều lắm. Tạ Phí Ngôn phong hoa xưa nay, ai quả tay cậu đều yêu cậu không luyến tiếc không dám rời xa.
- Hà Vân, để anh nói rõ cho em nghe. Anh với em đã kết thúc từ lâu.
Nghe có tiếng ồn, Vân Du bất giác quay sang.
- Tiêu Dương, đấy chẳng phải là Hà Vân sao? Tiểu thư của luật sư Hà.
Duẫn Tiêu Dương phong thái nhẹ nhàng vừa lạnh lùng nhìn sang, cô gái đang đứng với vẻ mặt phẫn nộ đấy. Anh chợt bật cười, nơi công cộng mà đứng cãi nhau được sao?
Rồi ánh mắt anh rớt trên người con gái mang áo sơ mi trắng ngồi quay lưng lại với anh. Rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh đó chẳng phải là Tạ Phí Ngôn hay sao.
- Còn cô, cô cũng yêu anh ta được hay sao?
Hà Vân phẫn nộ nhìn cô gái bên cạnh yêu kiều thục mị khép nép vào người Tạ Phí Ngôn.
- Em đừng nói linh tinh nữa.
- Tạ Phí Ngôn, anh chờ đấy. Có một ngày anh sẽ hối hận.
Hà Vân xoay người bước đi, trong lòng mang một bụng uất ức. Thực ra, cô gái tên Hà Vân này có gì xấu. Cô ta xinh đẹp, tiểu thư quyền quý. Chỉ là có chút kiêu ngạo, nhưng lòng kiêu ngạo ấy đã sớm bị Tạ Phí Ngôn khuất phục, nay anh nói chia tay là chia tay làm lòng tự trọng của mình có chút bị xúc phạm. Đợi cô gái ấy bỏ đi, Gia Tuệ Mẫn nhìn sang Tạ Phí Ngôn bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
- Phí Ngôn, lần này cậu sai.
- Tớ không yêu cô ta nữa thì chia tay. Có gì quá đáng.
- Cậu hết người trêu ghẹo hay sao mà lại đi trêu ghẹo một cô thiên kim như thế. Nhưng cũng nếu là người bình thường, nhất định cũng sẽ bị thấy xúc phạm.
- Tớ đâu biết xự việc ra thế này.
- Từ nay đừng kêu tớ giúp cậu nữa. Yêu được thì yêu, không yêu được thì đừng trêu ghẹo người ta.
- Rồi, tớ sẽ trả công cậu hậu hĩnh được chứ?
Nói xong anh kêu phục vụ tính tiền. Rồi hai người đứng dậy chuẩn bị đi.
- Tiêu Dương, cafe ở đây ngon thật. Cafe Blue Mountain là một trong những loại cafe em thích nhất.
Triệu Vân Du luôn là người sành điệu, cô vừa mới đi du học về nên phong cách có hơi hương bên phương Tây.
Cái khoảnh khắc Gia Tuệ Mẫn xoay người lại, đập thẳng vào mắt cô là người đàn ông có sắc thái hòa nhã, ngũ quan cân đối cộng thêm nụ cười có hạt gạo sâu ngay khóe miệng.
- A. Ngài Duẫn.
Tạ Phí Ngôn cũng giật mình khi nhìn thấy Duẫn Tiêu Dương.
- Tớ nghĩ chúng ta nên chào hỏi một chút.
Chưa kịp đợi cô trả lời, cậu ta cầm tay cô kéo đi mất.
Gia Tuệ Mẫn có chút bối rối luống cuống không biết làm như thế nào, thực sự cô chưa can đảm gặp lại anh ta.
- Chào ngài Duẫn.
Tạ Phí Ngôn hào soái mỉm cười. Anh đưa mắt sang cũng mỉm cười nhẹ.
- Chào tiểu thư.
Ánh mắt anh liền đặt lên người Gia Tuệ Mẫn. Phí Ngôn nhẹ thúc tay cô nên cô mới giật mình trở về thực tại.
- Chào ngài Duẫn, chào tiểu thư.
- A, đây là cô gái hôm bữa.
Lúc nào Gia Tuệ Mẫn mới đưa mắt sang. À thì ra Triệu Vân Du, anh xuất hiện nơi này là để đưa vợ chưa cưới của mình đi du lịch.
- Xin giới thiệu tôi là Triệu Vân Du.
- À, cô là vợ chưa cưới của ngài Duẫn.
Triệu Vân Du mỉm cười khách sáo.
- Xin lỗi hai người, tôi có việc gấp phải rời đi trước. Hai người ở lại nhé.
Nói xong, Tuệ Mẫn kéo tay Tạ Phí Ngôn bỏ đi. Xuống tận dưới tầng trệt, cô mới khó chịu nhìn cậu bạn.
- Người ta đang đi với hôn thê, cậu qua phá vỡ bầu hạnh phúc của họ rồi.
- Chỉ muốn qua chào hỏi thôi mà.
- Lanh chanh quá.
Gia Tuệ Mẫn bỏ đi trước, thực ra cô biết anh đang nhìn cô, nhưng cô không có dũng khí nào để ngước lên nhìn anh cả.
Cô trở lại cửa hàng bắt đầu công việc của mình. Tạ Phí Ngôn thì đi hẹn hò với bạn gái mới, thực sự nhiều lúc cô muốn đập cậu ta vài phát vì cái tội lăng nhăng.
Gia Tuệ Mẫn như mới nhớ ra điều gì, cô liền lấy điện thoại ra.
- Alo.
Rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy.
- Alo, ba hả?
- Ừ.
- Công việc trên đó ổn không ba?
- Ổn con ạ? Sao hôm nay đột nhiên con gái gọi cho ba thế.
- Chỉ là 3 ngày nay rồi ba không về nhà.
Ba cô làm việc xa nhà nên rất ít khi về nhà, bỏ cô bơ vơ trong căn nhà nhỏ.
- Nếu được mai ba sẽ về với con.
Gia Duy Đông luôn hết mực thương chiều con gái.
- Vâng.
Buổi tối không thấy Tạ Phí Ngôn, cô thầm nghĩ rằng chắc cậu ta đi chưa về. Hít một hơi dài, cô sải bước ra về.
Nhà cô cách biển khoảng 5 cây, nhưng từ đây có thể nghe được gió biển và hương biển thoang thoảng đâu đây. Ngay trước đường hẻm gần nhà cô có một chiếc xe hơi đen đứng ngay đấy, chiếc xe như chim ưng hòa lẫn trong bóng đêm, có phần cực kỳ nguy hiểm.
Cô không quan tâm, đi thẳng qua đường hẻm. Cô bỗng nghe tiếng cạch, hai giây sau lưng cô chạm với mặt tường lạnh lẽo. Gia Tuệ Mẫn ngước đầu lên nhìn người trước mặt mình, hơi thở lẫn mùi hương quen thuộc, đó là Duẫn Tiêu Dương.
- Sao em lại né tránh tôi?
Cô không trả lời chỉ im lặng, cô hít thở nặng nề, nhưng hơi thở đều mang theo mùi hương của anh.
- Nói.
- Tôi không né tránh anh.
- Đừng chối.
- Tại sao anh biết nhà tôi?
- Đó là điều em không cần biết.
- Ngài Duẫn, ngài đã có vợ sắp cưới. Xin đừng hành động hồ đồ như vậy.
- Sao em cứ luôn miệng nhắc tới vợ sắp cưới của tôi?
Đúng, tại sao cô cứ luôn miệng nhắc tới vợ sắp cưới của anh? Vì cô có cảm giác khó chịu khi nghe ba từ đó.
- Gia Tuệ Mẫn, hãy nghe tôi nói. Tôi thích em? Thực sự em không tin sao?
- Tôi... tôi.
- Gia Tuệ Mẫn, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Nhưng đừng bao giờ tránh né tôi như ngày hôm nay.
Dần dần anh buông cô ra, Gia Tuệ Mẫn tâm tình khó chịu. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
- Em ngủ ngon.
Rồi anh lái xe đi mất. Cô ngồi bệt xuống, đầu óc mơ hồ. Sự việc xảy ra quá nhanh? Cô gặp anh ba tháng trước. Cô đi cùng anh trong hai tuần đầu tiên. Cô bên cạnh anh rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Rồi anh rời đi không một lời từ biệt, rồi ba tháng sau anh xuất hiện kèm theo một nụ hôn bất ngờ. Và kèm theo câu nói: Tôi thích cô!