- Tuệ Nhi.
Ba cô rất thích gọi cô như vậy, đối với ông cô vẫn mãi là cô con gái bé nhỏ.
- Ba nấu nhiều đồ ăn vậy ạ?
- À,khoe với con nhé. Ba mới được lên chức.
- Lên chức sao?
Thấy ba vui vẻ, trong lòng cô còn vui vẻ hơn gấp bội.
- Ba không còn là công nhân nữa, ba lên chức quản lí, chỉ việc đi kiểm tra thôi. Công việc sẽ khỏe hơn.
- Vậy được rồi ạ. Ba con làm việc chăm chỉ như thế mà, lên chức cũng phải.
- Con rửa tay đi rồi ăn cơm.
Trong căn nhà bé nhỏ, hai cha con vui vẻ ngồi ăn cơm. Gia Tuệ Mẫn rất thương ba của mình, từ nhỏ đã được một tay ba làm việc nuôi nấng nên người.
Ngày hôm sau, cô nhận được tin nhắn trúng tuyển. Cô vui mừng khôn xiết, nhảy loạn lên như một đứa trẻ nhỏ.
- Ba con trúng tuyển rồi ạ?
- Thật sao?
- Hai cha con mình hôm qua đến giờ thật may mắn.
Cô cười toe toét, nhận được một công việc trong lúc khó khăn như thế này thì quả là một tin mừng.
- Con sẽ cố gắng kiếm hết tiền để trả nợ.
Nghe đến đây, sắc mặt ông trầm xuống.
- Tuệ Nhi, con đừng làm cực nhọc. Số nợ đó để ba từ từ trả. Con đừng liên quan đến bọn chúng.
Khi xưa, khi gia đình cô thiếu túng bất quá đã phải mượn tiền của bọn xã hội đen để chữa trị cho bệnh cho ba. Bây giờ, ba cô đã có chiều hướng giảm nhưng tiền nợ cứ một ngày tăng lên.
Sáng hôm sau, cô đi nhận công việc mới. Cô công nhận, khách sạn ở đây khá sang trọng. Mặc dù không sang nhất thành phố, nhưng cũng là nơi ở của những kẻ dư tiền.
Cô có chút run khi vào phòng sếp.
- Chào quản lí.
- Chào cô. Tôi tên là Diệp Hà Giang.
- Còn tôi là Gia Tuệ Mẫn.
- Theo lời sếp tổng nói, cô được bổ vào phòng marketing với chức vụ phó phòng.
- Dạ? Phó phòng sao ạ? Tôi còn chưa thử việc mà.
- Sếp tổng nói vậy, mong cô sẽ làm việc tốt.
- Vâng.
Gia Tuệ Mẫn được mời khỏi phòng, cô thắc mắc rằng nhưng kì thử việc hai tháng đầu đâu? Hay là nhân viên bình thường để thử tài năng đều không cô mà được nhậm chức thẳng là phó phòng. Theo lời quản lí, ngày mai là ngày chính thức bắt đầu làm việc.
Đường nhà cô bỗng xuất hiện có vài chiếc xe hơi đen, trái tim cô đập lệch một nhịp, bỗng nhận ra sự nguy hiểm cô liền chạy vội.
- Tôi hỏi ông bây giờ có trả hay không?
Cô bàng hoàng chạy vào nhà, đồ đạc đều đổ vỡ, ba cô đang bị trói bởi một đám côn đồ.
- Ba.
- À, con gái ông đây sao?
- Các ông làm gì ba tôi.
Cô quát lên.
- Cô gái xinh đẹp, gia đình cô nợ mấy tháng rồi mà không chịu trả vậy hả?
- Tôi sẽ trả.
Ba cô ráng còn chút sức lực để cầu xin.
- Ba không trả, thì con gái trả.
Người đàn ông thô lỗ đấy nắm tay của cô kéo lên. Ánh mắt quật cường cộng thêm sự giận dữ làm cô thêm mạnh mẽ.
- Đừng.
Ba cô giật mình kêu thốt.
Cô đau lòng nhìn xuống người ba của mình, nhắm mắt một hồi lâu. Khuôn miệng bé nhỏ nhẹ nhàng thốt ra.
- Ngày mốt, tôi sẽ kiếm ông để trả tiền.
- Được, có chí khí. Ngày mốt? Được tôi đợi. Nếu không cô hãy bán thân mà trả nợ.
Ông ta ném cô xuống sàn rồi rời đi, cô đi đến bên ba của mình, lo lắng hỏi.
- Ba không sao chứ ạ?
- Tuệ Nhi, con lấy tiền đâu mà trả bọn chúng.
- Con làm được một ít, mượn bạn con nữa là đủ.
- Tuệ Nhi, con hãy trốn đi. Ta không muốn con gặp nguy hiểm.
- Ba, con có tiền. Con sẽ không làm gì phạm pháp đâu mà.
Giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt người phụ nữ quật cường.
Vào phòng, lấy tờ giấy trắng có một hàng số điện thoại ra, chần chừ nhìn nó. Có quyết định bấm máy gọi.
- Alo.
Giọng nói quen thuộc rất nhanh đã bắt máy.
- Là tôi.
- Tuệ Mẫn?
- Ừ. Tôi có việc muốn nhờ anh giúp, tôi gặp anh được chứ.
- Được, tôi đang ở căn biệt thự hôm bữa.
- Ra cafe không được hay sao?
- Không, tôi đang ở đây, ra ngoài sẽ không tiện.
- Vậy, tôi tới.
Nhắm chặt mắt, hít một hơi dài cô đứng dậy cầm túi đi và bắt xe theo địa chỉ anh nhắn tin qua.
'' Tính toong ''...
- Ai đấy ạ?
- Là Gia Tuệ Mẫn, muốn gặp cậu chủ.
- Vâng.
Chiếc cổng lớn nhanh chóng mở ra, cô bước vào, ngôi nhà này phải đi qua một con đường nữa mới tới.
- Chào tiểu thư. Cậu chủ đang ở trong phòng đọc sách ạ?
Cô lấy hết dũng khí để đi đến căn phòng đấy. Vì ba của mình, đánh đổi gì cô cũng chịu.
- Vào đi.
Anh đang ngồi uống trà ở chiếc ghế sofa đối diện ngoài sân vườn, ánh sáng nhạt bên ngoài chiếu vào làm anh ta thêm phần tự nhiên và cuốn hút. Tuệ Mẫn nhanh chóng đi đến bên anh, khuôn mặt có chút ngại ngùng.
- Hôm nay rãnh rỗi đến thăm tôi đấy ạ?
Anh nhìn cô mỉm cười.
- Tôi có việc muốn nhờ anh.
Cô vào thẳng vấn đề, không muốn vòng vo.
- Ngồi đi.
- Tôi muốn mượn tiền của anh.
Cô rõ ràng nói ra, nghe qua chắc chắn sẽ hiểu lầm rằng cô không có sĩ diện, mặc dù cô đang chiến đấu tâm lí biết chừng nào.
- Mượn tiền?
- Đúng.
Sau một hồi suy nghĩ, anh nhìn cô trầm ngâm.
- Được thôi. Nhưng chúng ta phải đánh đổi chứ nhỉ?
Anh kéo cô qua ngồi cạnh mình. Mặc dù ánh mắt quật cường khó đổ, nhưng trong lòng cô đang hết mức sợ hãi chẵng lẽ anh ta cũng thuộc dạng biến thái.
- Tôi cho em mượn tiền, thì em phải cho tôi mượn một thứ.
Ánh mắt cô lộ rõ nét sợ hãi.
- Em cho tôi mượn trái tim của em.
Cô ngây người nhìn anh ta, anh ta cười dịu dàng.
- Tôi chỉ mượn chứ không muốn mua nó đâu nhé. Được không?
Cái gọi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên nó mãnh liệt hơn anh tưởng, một con người khi sống trong cái xã hội quá nhàm chán mà gặp một thứ mới lạ hơn, trong người dâng lên cái cảm giác gọi là tò mò muốn giữ. Gia Tuệ Mẫn mặc dù xinh đẹp, nhưng không bằng những cô thiên kim tiểu thư kia, bàn tay cô không mềm mại, mái tóc cũng không thơm tho được chăm sóc hằng ngày. Nhưng mang đến trong anh cái gọi là nhớ nhung, cho đến khi những cái xấu xí kia in hẳn lên trong trái tim anh.
- Trái tim của em, cho tôi mượn khó đến vậy sao?
- Tôi... tôi không muốn yêu một người vì tiền.
- Không, tôi không mua em, tôi chỉ mượn trái tim của em.
Anh nắm lấy bàn tay gầy gọc kia đặt nhẹ lên ngực anh mà nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu như làn nước.
- Tôi yêu em là thật lòng.