• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười giờ rưỡi tối, Trần Phong đúng giờ tan làm về đến nhà.

Tuy rằng Trương Hân Nghiên không cho hắn chìa khóa nhưng hẳn vẫn thuận lợi mở được cửa!

Trương Hân Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa thì mình, cô ấy lập tức kéo một chiếc gối ôm từ phía sau ra và ôm vào lòng.

“Làm sao anh vào được đây?”

Cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng, dưới ánh đèn mờ ảo, lớp ren đỏ bên trong như ẩn như hiện.

Cô ấy nhớ hình như mình còn chưa đưa chìa khóa cho cái tên chết tiệt này, sao hắn lại vào đây được? Nhớ tới cảnh tượng bị bắt cóc ngày hôm qua

Người này cũng đột ngột xuất hiện như thế, tổ. tiên hắn nhất định là tên trộm cạy khóa cửa.

Xem ra phải tìm một cơ hội, đổi một cái khóa có. hệ số an toàn cao hơn mới được!

Trần Phong cầm lấy tấm chiếu và đôi dép vừa mới mua, cười nói: "Chỉ là một cái khóa mà thôi, ở trong mắt tôi, cửa nhà cô và cửa mở không có khác. biệt gì cả!"

“Cậu, cẩn thận chém gió bị nổ thành từng mảnh đấy!"

Vương Hâm Dao ngồi ở góc sô pha cầm điện thoại di động, đang xem truyền hình trực tiếp.

Cô ấy mặc áo ngắn tay màu đen và vẫn mặc quần đồng phục như cũ, chân gập lại đầu gối gần cao bắng đầu, có thể thấy được chân cô gái này dài đến mức nào

"Cậu khoác lác lúc nào, đều là lời nói thật" Trần Phong thay giày ở cửa, đi dép xỏ ngón và bước ra ngoài với bước đi kiêu ngạo.

Hắn nhìn Trương Hân Nghiên đang ôm gối dựa, dùng đôi mắt to nhìn hẳn đầy cảnh giác thì lập tức. mỉm cười: "Có gì mà tôi chưa xem qua đâu, che đậy thì có ích gì, hơn nữa, tôi có bản lĩnh nhìn núi cách lớp áo đấy, 83D?"

Lần đầu tiên gặp Trương Hân Nghiên, Trần Phong đã thi triển bản lĩnh nhìn núi cách lớp áo và thấy rõ vòng ngực của Trương Hân Nghiên.

Nhưng lúc ấy Trương Hân Nghiên cũng không nghe thấy, lần này vừa nghe lại, cô ấy phát hiện số liệu do Trần Phong nói là hoàn toàn chính xác, điều này khiến cô ấy lập tức đỏ mặt.

“Đồ vô liêm sỉ, anh nhìn trộm nội y của tôi à?”

Trương Hân Nghiên hoàn toàn không tin cái gì mà bản lĩnh nhìn núi cách lớp áo, cô ấy tin chắc rằng, cái tên khốn Trần Phong này thừa dịp cô ấy không chú ý đã nhìn lén kích thước nội y của mình, bằng không làm sao có thể nói chuẩn xác như vậy được.

Đây quả thực là biến thái trong biến thái!

Tuy nhiên, Vương Hâm Dao lại tỏ ra phấn khích và ngay lập tức ngồi thẳng dậy: "Cái gì mà nhìn núi cách lớp áo? Cậu à, cậu không thể giở trò lưu manh với giáo viên của cháu được đâu."

"Tuy rằng nhìn như bất bình cho giáo viên, nhưng. cô ấy lại chuẩn bị tinh thần ngồi hóng hớt.

“Nhìn cháu xem, ngay cả nhân phẩm của cậu cháu mà cháu cũng không tin à!" Trần Phong âm thầm lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói: "Cái gọi là nhìn núi cách lớp áo, đó là bí thuật do tổ tiên lưu truyền, tìm kho báu lội sông vượt núi, mỗi lớp quan ải là một nỗi gian truân, à, xin lỗi, tôi lạc đề, tóm lại chính là tôi có thể nhìn núi cách lớp áo, suy đoán ra kích thước của bất cứ thứ gì trong quần áo của cô, meomeo cũng không ngoại lệ!”

Xem ra gần đây nhàn rỗi nhàm chán xem nhiều tiểu thuyết trộm mộ quá rồi, làm sao có thể lạc đến đó được!

"Vớ vấn, đừng dùng chiêu này lừa gạt tôi nữa, anh chính là một kẻ biến thái vô liêm sỉ!" Trương Hân Nghiên hoàn toàn không tin cái gì mà nhìn núi cách lớp áo, cô ấy vẫn tin chắc rằng Trần Phong đã nhìn thấy kích cỡ nội y của mình!

Tên vô lại trời đánh này, nếu đã trộm nội y của cô ấy, càng nghĩ càng thấy xấu xa, Trương Hân Nghiên nấm chặt tay, sắp tức chết rồi

Vương Hâm Dao ở bên cạnh hóng chuyện trở nên thích thú, cô ấy vỗ nhẹ vào ngực mình và nói:" Cậu ơi nhìn cháu đi, nếu cậu nói đúng thì cháu và cô Trương sẽ tin cậu!

“Cháu á?” Trần Phong nhất thời khinh bỉ: "Bàn giặt chưa phát triển, có gì để xem chứ!”

Vương Hâm Dao bĩu môi, vẻ mặt không vui

Cô ấy cố ý ưỡn thẳng bộ ngực nói: "Nhìn xem, cậu chỉ đang khoác lác thôi. Cậu không đoán được à, vậy bọn cháu quyết định gọi cậu là kẻ biến thá

"Đừng khiêu khích cậu!" Trần Phong híp mắt cười nói: "Cháu á, 74A, thế nào? Nói rất đúng phải không?“

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK