• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đứng dậy nhanh lên!

Người đàn ông đó chính là cha của Đường Hùng, Đường Chính Phong, ông ta bước tới đỡ con trai mình dậy nhưng lại vô tình đặt tay lên cánh tay trái bị thương của con trai mình, khiến Đường Hùng hét lên đau đón!

"Ai đã làm điều này? Không muốn sống nữa đúng không!"

Nhìn thấy tình trạng khốn khổ của con trai mình, Đường Chính Phong đột nhiên nổi giận

“Cha, con suýt chút nữa bị đánh chết rồi!”. ngôn tình tổng tài

Chỗ dựa lớn nhất đã đến đây, Đường Hùng vui mừng đến suýt khóc, quên mất vết thương trên cánh tay vừa rồi.

Nhưng khi vui mừng khôn xiết, anh ta nói chuyện cũng rất thận trọng,

Bởi vì Đường Chính Phong chỉ tới một mình, mà tên điên Trần Phong kia còn có súng, anh ta vẫn còn bị chấn động, anh ta chỉ sợ mình nói không đúng sẽ lại chọc giận tên điên Trần Phong.

Bây giờ tốt nhất nên về nhà, nhà là nơi trú ẩn ấm áp và an toàn nhất!

Rời khỏi đây, anh ta chi muốn rời khỏi nơi kinh khủng này!

"Cha đến rồi, đừng sợ, chúng ta tính sổ với bọn nó!"

Đường Chính Phong an ủi Đường Hùng, nhưng ông ta không khỏi âm thầm kinh ngạc!

Con trai ông ta được ông ta chiều chuộng, ngang ngược và rất to gan, hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ta trở nên như thế này?

Ánh mắt ông ta quét qua ghế sofa, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thịnh Hào.

"Trương Thịnh Hào, ông đúng là ăn gan hùm mật báo, dám làm như vậy với con trai tôi, tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!” Đường Chính Phong tức. giận mảng, ánh mắt hung áo!

Vừa rồi trên điện thoại, Đường Hùng không nói chỉ tiết chuyện đã xảy ra, khiến Đường Chính Phong lầm tưởng rằng chính là Trương Thịnh Hào, thú lĩnh bang hội này ra tay tàn nhắn.

Ông ta cũng nhìn thấy Trần Phong, tò mò tại sao người giao hàng có thể ngồi trên sô pha, nhưng không hề nghỉ ngờ rằng chính người giao hàng này đã khiến con trai mình như thế.

“Haha~"

Trương Thịnh Hào khẽ mỉm cười, trước đây khi đối mặt với Đường Chính Phong, ông ta luôn tỏ ra cung kính, thậm chí thấp hèn.

Hôm nay mọi chuyện đã đến mức này, không cần phải lo lắng gì nữa nên ông ta trở nên cứng rắn: "Là tôi làm, ông muốn thế nào?"

Nếu đã bị hiểu lầm thì cứ đâm lao theo lao, đúng lúc bày tỏ thái độ với Trần Phong.

Hôm nay coi như ông ta đã được ăn cả ngã về không, đặt hết kỳ vọng vào Trần Phong.

Dù có vẻ như là một canh bạc lớn nhưng ông ta vẫn tin vào tăm nhìn của mình!

“Được rồi, hay cho một Trương Thịnh Hào, ông. cảm thấy thành lập bang hội là giỏi lắm sao, chờ đó, sẽ nhổ bỏ Túc Tỉnh hội của ông, không để lại bất cứ ai!"

Đường Chính Phong vô cùng tức giận, Trương Thịnh Hào vốn là một con chó nịnh nọt ông ta, bây giờ lại quay lưng lại với ông ta.

Sau khi nói một cách gay gắt với Trương Thịnh Hào, Đường Chính Phong thoáng nhìn thấy Dương Thuận Dân đang đứng dựa vào tường.

Ông ta liếc thật sâu về phía những người xung. quanh Dương Thuận Dân, lơ đãng chỉnh lại kính và chửi: "Dương Thuận Dân, cậu thực sự đã làm tôi xấu hổ. Khi trở vẽ tôi sẽ tính sổ với cậu!"

Nhìn Đường Chính Phong, Dương Thuận Dân không khỏi run rẩy.

Anh ta sợ nhất phải đối mặt với lãnh đạo trực tiếp. của mình.

"Con làm sao vậy?"

Lúc này, Đường Chính Phong đột nhiên chú ý tới con trai mình đang kéo cánh tay mình.

Chỉ nghe thấy con trai hèn nhát thì thăm: "Cha, không phải Trương lão đại đánh con, mà là Trần Phong, người mặc quần áo giao hàng ngõi trên ghế sofa, hẳn đã giật súng của Dương Thuận Dân!"

Tuy giọng nói rất thấp nhưng Đường Hùng vừa nói vẫn vô tình liếc nhìn Trần Phong, sợ Trần Phong nghe thấy anh ta đang tố cáo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK