Đúng lúc này, điện thoại của Đường Chính Phong. vang lên.
Ngay lập tức tiếng chuông lanh lảnh khiến cả căn phòng im lặng
Đường Chính Phong lấy điện thoại di động ra, ông ta chỉnh lại kính rồi nhìn thông tin người gọi, sau đó vội vàng thay đối giọng và trả lời cuộc gọi với vẻ khiêm nhường: “Lão lãnh đạo, sao ngài lại gọi điện vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một ông lão, giọng rất trầm và dày, ông ấy nói hiện tại cậu đang ở đâu? Có phải ở cùng chỗ với con trai của cậu không?"
Đường Chính Phong sửng sốt, ông ta ấp úng nói “Đúng vậy, lão lãnh đạo, chúng tôi ở nhà."
"Nói láo! Ông lão bỗng nhiên tức giận mắng: “Mặc kệ hiện tại cậu đang làm gì thì cũng phải mau chóng trở về cho tôi. Tôi đã tận tình khuyên bảo cậu cả nửa ngày, những ngày này phải để mắt đến con trai của cậu và những người bên dưới, nhưng cậu không nghe. Hôm nay, mấy cái tội trạng của cậu lại bị người ta đào ra, hơn nữa đối phương có bằng chứng trong.
tay. Nói cho cậu biết điều này, một khi được xác thực thì cũng đủ để cậu phải vào tù đấy."
"Cái này."
Đường Chính Phong sửng sốt, sắc mặt ông ta trở nên khó coi.
Ông lão nói tiếp: "Còn đứa con trai của cậu nữa, nó đúng thật là một tên súc sinh. Nếu không tận mắt nhìn thấy đoạn video này, tôi cũng không dám tin con trai cậu có thể phạm tội hiếp dâm và giết người không thành. Đoạn video này đủ để khiến cho con trai cậu và cậu chắc chắn ngồi tù”
Đường Chính Phong nghe vậy thì sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy: "Lão lãnh đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông ta thực sự không hiểu làm thế nào những tội trạng trước đây lại bị người ta lôi ra, rõ ràng lúc đấy ông ta đã nhờ cậy các mối quan hệ để áp chế tồi mà.
Hơn nữa, việc giết người của con trai ông ta cũng được thực hiện một cách bí mật, với lại cũng đã dùng tiền mua chuộc gia đình nạn nhân, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một đoạn video?
Ông lão hừ lạnh một tiếng: "Vẫn chưa hiểu sao?"
Chắc hẳn là con trai cậu đã đắc tội với nhân vật lớn rồi."
r“Thủ đoạn của đối phương rất ngang tàn, cậu không thể trêu vào. Nhưng tôi nghĩ đối phương đã giao. những thứ này cho tôi thay vì giao trực tiếp cho các bộ phận liên quan hoặc đăng lên mạng, điều này cũng là để lại cho cậu một con đường sống”
“Cho nên, chỉ cần con trai cậu chưa chết thì nhanh chóng trở về, còn so đo với người khác thì cẩn thận vạn kiếp cũng không thể cứu văn được
Nói xong, ông lão nhanh chóng cúp điện thoại.
Đường Chính Phong cầm điện thoại di động trên tay, ông ta hoảng hốt sững sờ tại chỗ.
Chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Trần Phong, lập tức da đầu tê tần
"Chẳng lẽ mọi chuyện đều là do người giao hàng này làm sao?"
Ông ta không khỏi nuốt nước bọt, sau đó kéo tay Đường Hùng bước ra ngoài, không thế ngây người ở cái nơi không nên ở này nữa
Trần Phong đưa tay chặn đường đi của Đường Hình như tôi còn
Chính Phong, hẳn nghiền ngẫm nói:"Hình như tôi còn chưa đồng ý thả các người đi mà?"
Đường Chính Phong sửa lại thái độ trước đó, ông ta gật đầu đầy khách khí: “Vừa rồi con trai tôi gọi điện nói chỉ căn tôi đến một mình thì có thể mang con trai tôi đi. Tôi không hề nuốt lời, hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho con trai tôi trở về."
Giọng điệu khiêm tốn như vậy khiến tất cả mọi người phải lộ ra vẻ mặt khó tin.
Bọn họ chẳng hiểu tại sao thái độ của Đường 'Chính Phong đối với Trần Phong lại thay đổi mạnh mẽ sau khi nhận được một cuộc điện thoại.
Trương Hân Nghiên hơi nhếch miệng và không thể tin vào mắt mình.
Còn Trương Thịnh Hào lại khế mỉm cười, Đường Chính Phong thay đổi như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, đó chính là ông ta đã cược thẳng, Trần
Phong là một người vô cùng khó lường.
"Cha-"
Đường Hùng kéo tay cha mình, anh ta có thể cảm nhận được mồ hôi trên tay cha mình một cách rõ ràng.
Và giống như cha mình, anh ta cũng không khỏi nuốt nước bọt, lần này anh ta đã đá trúng vào tấm sắt cứng rắn rồi, hơn nữa còn là một tấm sắt rất dày.