Xa xa, ba chiếc xe cảnh sát với đèn cảnh sát nhấp nháy đang dọn đường, có người hét to xua những người không liên quan ở hai bên đường đại lộ sân bay.
Sau đó, theo sau là hai chiếc xe bọc thép tám bánh màu xanh lá cây.
Sau xe bọc thép là một chiếc xe tải thương vụ được tám cơ động bảo vệ.
Sau đó nữa lại là bốn chiếc xe tải màu xanh lá cây, trên thùng xe đều là quân lính của Long Quốc mặc đồ rằn ri và mang theo súng đạn thật.
Long Quốc ở khu vực Y là một quốc gia theo phong cách cổ xưa, có năm chiến bộ lớn, chỉ huy hàng triệu quân lính.
Chỉ trong chốc lát, đại lộ sân bay vốn đang nườm nượp xe cộ không còn một bóng người.
Con đường vài dặm phía trước và sau đều bị phong tỏa, giới nghiêm.
Chiếc xe tải thương cụ dừng cách Trần Phong không xa. Trần Phong thở dài, lại châm một điếu thuốc.
Sau khi hút một ngụm, hắn vẫn ngậm điếu thuốc ở khóe. miệng.
Xem ra ngày tháng yên bình đã kết thúc rồi!
Chiếc xe tải lớn màu xanh lá cây vừa dừng lại, tất cả quân lính nhanh chóng xuống xe và bao vây năm mươi mét xung quanh chiếc xe tải thương cụ.
Hơn nữa, tất cả bọn họ đều chĩa súng vào Trần Phong.
“Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này? Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao, cần quân đội tới dọn dẹp luôn hả?”
Gã đàn ông xăm trổ mãi mới đứng dậy được, lại bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ ngây người.
Gã chỉ đánh nhau một trận, đúng hơn là bị người ta đánh một trận, thế mà dẫn tới hơn một trăm quân lính cầm súng
thật đạn thật đến bao vây gã.
Cái giá này cũng quá đắt rồi, quả thực đã để lại bóng ma tâm lý cho gã.
Gã đàn ông tóc dài ngồi bệt dưới đất đã sợ tới ngây ngốc, há miệng bất lực nhìn xung quanh.
Bốn quân lính ngay ngắn chạy đến.
Không nói gì mà nâng gã đàn ông tóc dài và gã đàn ông xăm trổ lên rời đi.
Mãi đến lúc bị nâng đi, hai người này vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ.
Trần Phong không hề lay động trước tất cả những điều này mà chỉ nheo mắt nhìn chăm chằm chiếc xe thương vụ!
Lúc này, hai người bước xuống xe thương vụ.
Một người đàn ông trung niên cao lớn uy nghiêm trong bộ quân phục!
Và một người phụ nữ trông có vẻ giàu kinh nghiệm tay đút túi quần mặc áo ngụy trang ngắn tay.
Hai người chậm rãi đi về phía Trần Phong, vừa nhìn thấy. Trần Phong, người đàn ông trung niên hiển nhiên rất vui mừng và có phần kích động.
“Phong Tử, không ngờ có thể gặp lại cậu!”
Đi đến trước mặt Trần Phong, người đàn ông trung niên đứng thẳng người.
Quan sát Trần Phong một lúc, rồi chào Trần Phong bằng. lễ nghi quân đội.
Người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn thẳng tắp, khí chất kiên cường, vừa nhìn là biết đây là một người lính trời sinh.
Mà huân chương trên vai ông ấy là minh chứng cho việc ông ấy có địa vị không tầm thường, tuyệt đối là nhân vật hàng đầu trong quân đội.
Một nhân vật như thế, ngay lúc này lại đang đưa ra lời chào quân sự vô cùng thành kính với một nhân viên giao hàng!
“Tôi đã không còn là lính nữa, Vương Quân Tướng đừng làm vậy, tôi không nhận nổi. Hơn nữa, kể cả khi tôi vẫn thuộc quân thì ở đâu ra có kiểu thượng cấp lại cúi chào với hạ cấp thế?”
Trần Phong cười tự giễu, quân phục - niềm tự hào của năm ấy đã bị hắn cởi ra ba năm rồi.
“Quân lễ này là đại biểu cho toàn bộ quân đội € và thay. cho lời cảm ơn cậu đã từng cứu cái mạng già này của tôi!”
Mặc dù Vương Quân Tướng đã thả tay xuống, nhưng cảm xúc vẫn rất kích động.
Gặp lại Trần Phong có lẽ là chuyện vui mừng nhất trong năm nay của ông ấy.
Giống với rất nhiều người, khi biết tin Trần Phong bị nhốt vào nhà tù Guantanamo, ông ấy cũng từng cho rằng cả đời này Trần Phong không thể quay về Long Quốc.
Nhưng chính người đàn ông này đã phá vỡ thần thoại không thể trốn ngục của nhà tù Guantanamo, lại lần nữa tạo. ra kỳ tíchl
“Anh là Trần Phong?”
Người lính nữ cao ráo, vẻ bề ngoài cực kỳ xinh đẹp.
Mái tóc ngắn, khí chất hơn người.
Trong đôi mắt sáng ngời là vẻ tự tin và kiêu ngạo.
Vẻ đẹp này chắc chắn là cấp bậc quân hoa (người đẹp. nhất trong quân đội)!
€ô gái này đút tay vào túi, vẫn luôn chưa từng bỏ ra.
Ngạo mạn nhìn Trân Phong, trong mắt hình như có phần. thất vọng.
Vừa nghe nói vị binh vương trong quân đội năm đó đã trốn khỏi nhà tù Guantanamo đáng sợ, lại lần nữa trở về Long Quốc, Hứa Tĩnh là vua của đội đột kích Thần Diễm mặt dày kéo Vương Quân Tướng đi cùng, muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Trần Phong một lần.
Nhưng Trần Phong trước mặt hoàn toàn không có dáng vẻ của binh vương trong tưởng tượng của cô ấy.
Đồng phục nhân viên giao hàng phèn phèn, khom lưng, miệng ngậm điếu thuốc lá, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Thất vọng, hiện giờ chỉ có thể dùng hai từ thất vọng để hình dung tâm trạng của cô ấy!
Trần Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi Vương Quân Tướng: “Vương Quân Tướng, cô gái này là ai thế?”
Vương Quân Tướng chưa kịp trả lời, Hứa Tĩnh đã tự hào giới thiệu: “Tôi tên là Hứa Tĩnh, năm ngoái mới gia nhập đội đột kích Thần Diễm trong chiến quân đội C, giống như anh, tôi vào quân đội với tư cách là binh vương!”
Trần Phong không khỏi cười nhạo: “Vương Quân Tướng, có vẻ như mấy năm nay đội C đã thụt lùi rồi, đội đột kích Thần Diễm thế mà để cho một người phụ nữ gia nhập?”
Hiển nhiên Vương Quân Tướng thấy không vui khi nghe. thấy lời này.
Ông ấy xụ mặt nói: ¡ € vẫn luôn là át chủ bài trong chiến quân, đội đột kích Thần Diễm còn là vua trong vua, còn Hứa Tĩnh, cô ấy thật sự có bản lĩnh!”
Nghĩ kỹ lại, Vương Quân Tướng chợt cười nói: “Đặc biệt là đánh nhau, cô ấy đã đánh ngã tất cả đàn ông trong đội C, nếu không thì người từng là đội trưởng của đội đột kích Thần Diễm như cậu thử đánh với cô ấy một lần đi?”
Đến lúc này, Trần Phong mới hiểu tâm tư của Vương Quân Tướng.
Có điều hắn không có hứng thú, lắc đầu nói: “Đánh với phụ nữ không có gì thú vị, thôi đĩ, tôi còn hai đơn hàng chưa giao đây này!”
“Vương Hổ, Lôi Quân!” Vương Quân Tướng bỗng nhiên cao giọng.
“Có”
Hai người lính cầm súng chạy đến, đứng thẳng trước mặt 'Vương Quân Tướng.
Vương Quân Tướng chắp tay sau lưng, nghiêm mặt nói: “Hiện giờ giao cho hai người một nhiệm vụ, thay thường phục, trong vòng mười lăm phút lái xe máy giao đồ ăn đến địa điểm được chỉ định!”
“Rõ!”
Mặc dù nhiệm vụ hơi lạ, nhưng đây là mệnh lệnh do quân tướng đưa ra, hai người lính vẫn nhận lệnh mà không hề nghỉ ngờ.
Hai người xoay người cầm lấy hai phần đồ ăn trên xe điện.
Trần Phong cũng không cản, híp mắt cười nói: “Nhìn thế này có vẻ như là không đánh không được rồi!”
Thấy Trần Phong đồng ý, Hứa Tĩnh cuối cùng cũng rút tay khỏi túi quần.
Vẻ hưng phấn xuất hiện trong đáy mắt, cô ấy đi ra giữa đường cái.
Mặc dù cô ấy là phận phụ nữ, nhưng sở trường của cô ấy lại là đánh cận chiến. Những tên đàn ông vạm vỡ trong đội C lần nào cũng bị cô ấy vật ngã thảm hại.
Lần này, để cô ấy thử khiêu chiến vị binh vương của Long Quốc có thể vượt ngục nhà tù Guantanamo!
Trần Phong đi theo sau Hứa Tĩnh, lười biếng nói: “Phụ nữ thì nên ở nhà giặt giũ cơm nước chăm con, đánh đánh giết giết không tốt lắm đâu, đặc biệt là người phụ nữ như cô, ngực cup 820, kho sữa tốt lắm, không cho con ăn thật là đáng tiếc!"
Hứa Tĩnh đột ngột quay đầu, hai mắt säc như đao.
“Đừng nói nhảm nữa, xem lát nữa tôi có cắt lưỡi anh không!”
Cô ấy vừa thẹn vừa giận, xấu hổ vì Trần Phong đoán đúng cup ngực của mình, giận vì chưa từng có người dám nói chuyện đùa giỡn với cô ấy như vậy.
Người như thế này, chỉ có nước chết mà thôi!
Trần Phong vẫn bày ra vẻ mặt thờ ơ, vẫn không đứng đản nói: “Nói trước này, lúc đánh nhau khó tránh việc tiếp xúc thân thể, nếu tôi không cẩn thận chạm vào chỗ mềm mềm nào đó thì cũng đừng trách tôi đấy!”
“Hôm nay tôi chắc chẳn sẽ rút lưỡi anh!”
Hứa Tĩnh cực kỳ tức giận, lồng ngực phập phồng, ngay sau đó nhảy lên, dùng tay phải đấm một cú.
Trần Phong hút ngụm thuốc cuối cùng, hai ngón tay phải búng điếu thuốc rồi cũng nhảy lên.
Một người là binh vương huyền thoại đã vượt ngục thành công từ nhà tù Guantanamo, một người là vua đánh nhau
đồng thời là nữ quân nhân của đội đột kích Thần Diễm.
Hai người đối đầu với nhau tựa như sao Hỏa đâm vào. Trái Đất!
Chỉ trong vài hiệp ngắn ngủi đã diễn ra vô cùng kịch liệt.
Những người lính làm thành vòng giới nghiêm xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Thực lực đánh nhau của hai người quả thực đều rất biến thái.
“Trần Phong, sự anh dũng của cậu vẫn không hề giảm so với năm ấy, có thể trốn thoát khỏi nhà tù ma quỷ kia, trên đời này cũng chỉ có cậu làm được!”
Nhìn dáng người mạnh mẽ của Trần Phong, Vương Quân Tướng cảm thán.
Ba năm trước, thanh kiếm sắc bén của quốc gia này chính là lính dưới quyền chỉ huy của ông ấy.
Giờ thì, rồng sa nước cạn, bị mai một tại chốn đô thị này, làm một nhân viên giao đồ ăn.
Số phận khó lường trêu đùa người ta, chỉ có thể khiến người ta vô cùng tiếc hận!
Sau hơn mười hiệp, Trần Phong dùng kỹ năng đánh lộn sở trường của mình để kiếm chế hai tay Hứa Tĩnh, lật người xuống đất, khuỷu tay vô sỉ cọ vào chỗ mềm mềm của cô gái.
“Không tệ lắm, nhưng tiếc là cô thua rồi!”
Nhìn Hứa Tĩnh tức giận, Trần Phong hơi mỉm cười.
Ngay sau đó, hắn buông lỏng tay thả Hứa Tĩnh ra.
Hắn quay đầu đi về hướng Vương Quân Tướng, hài hước nói: “Xem ra cũng chẳng ra làm sao!”
“Tôi muốn giết anh!” Hứa Tĩnh được tự do đột ngột đứng dậy.
Bị đánh bại sau hơn mười mấy hiệp khiến lòng tự tin bấy lâu nay của cô ấy bị chà đạp dưới đất.
Hơn nữa còn bị Trần Phong đùa giỡn, cô ấy tức giận đến mức từ phía sau đá chéo vào trán đối phương.
“Đừng...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Quân Tướng biến sắc, vội vàng hét lên.
Bởi vì ông ấy hiểu rõ Trần Phong, tên này hận nhất là kẻ khác đánh lén sau lưng mình!
Quả nhiên, vẻ tươi cười trên mặt Trần Phong trong tích tắc biến mất hết.
Hản quay lại, đôi mắt sắc bén lạnh lùng của hän lóe lên tia sáng lạnh lão.
Cái nhìn kia khiến Hứa Tĩnh giật mình, không hiểu sao. thấy hơi luống cuống.
Tay trái Trần Phong giống như một cái kìm giữ chặt cổ chân cô ấy.
Sau đó hắn vung tay trái lên làm Hứa Tĩnh loạng choạng lùi lại.
Tay phải của hắn đưa ra bóp chặt cổ Hứa Tĩnh.
“Tôi ghét nhất những kẻ ra tay sau lưng người khác, đây là lần đầu tiên, hy vọng cũng là lần cuối cùng!”
Giọng Trần Phong lạnh như băng, đây là một lời cảnh cáo.
Hứa Tĩnh bị Trần Phong bóp cổ nâng lên, hai chân rời khỏi mặt đất, mặt đỏ tai hồng vùng vẫy kịch liệt!
“Phong Tử” Vương Quân Tướng căng thẳng lại lần nữa hét to.
Trần Phong quay đầu lại nhìn ông ấy một cái, sau đó mới buông tay phải ra.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ muốn cho Hứa Tĩnh một bài học, không có ý định giết người.
Cho dù Vương Quân Tướng không gọi, hắn cũng sẽ thả Hứa Tĩnh ra!
Chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
Hứa Tĩnh lại lần nữa có được tự do ra sức thở hồng hộc, ngẩng đầu, hai mắt chất đầy sát khí!
Cô ấy vô cùng tức giận, tiến lên vài bước, giật lấy súng từ một người lính, nhanh chóng nhằm vào đầu Trần Phong!
Từ trước đến nay chưa có ai dám làm như vậy với cô ấy, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô ấy!
“Hứa Tĩnh, nhanh bỏ súng xuống!”
Vương Quân Tướng lại lân nữa hoảng hốt, tính tình của bà cô này cũng không dễ chọc.
Hiện giờ ông ấy thấy hơi hối hận vì đã để hai tên điên này gặp mặt, hối hận cùng cực!
Hứa Tĩnh hoàn toàn không để ý đến Vương Quân Tướng, nhìn chăm chăm vào đầu Trần Phong, ngón trỏ tay phải đặt lên cò súng!
Tâm trạng cô ấy rất sốt ruột, ngoài tức giận ra còn có cả kinh ngạc và cảm thán.
Người đàn ông này quả thực mạnh phát sợ, hoàn toàn lật đổ nhận thức của cô ấy!
Hơn nữa vừa nãy, cô ấy thật sự đã cảm nhận được luồng khí chết chọc nồng nặc!
Cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, vừa nãy cô ấy có hơi sợ.
Điều khiến cô ấy khó chấp nhận được là Trần Phong biết rõ mình bị súng nhằm thẳng vào đầu mà không hề cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không để cô ấy vào mắt!
Loại cảm giác bị sỉ nhục này khiến cô ấy hận không thể giết chết Trần Phong ngay lúc này!
Tuy nhiên, ngón trỏ khẽ động nhưng rất lâu vẫn không thể bóp cò!
“Khu...”
Trong bầu không khí căng thẳng, một tiếng ho trâm thấp đột nhiên vang lên từ xe thương vụ!
Hứa Tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía xe thương vụ, tâm trạng tức giận dần dần lắng xuống, rất không tình nguyện buông súng xuống.
Nhìn bóng lưng không quan tâm của Trần Phong, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi đánh bại anh, sau đó giết chết anh.”