" Sao mình về được nhỉ?" Quân Cửu xoa xoa trán, ký ức về tối qua trống không.
Quân Cửu động đậy, cảm thấy thân thể hơi khác thường, cánh tay đau rát.
" Sht..." Quân Cửu vén tay áo lên, nhìn thấy một mảnh da xây xát đến mức sưng đỏ.
Thân thể hơi khó chịu nhưng chút thương này không là gì so với quá khứ, Quân Cửu bị thương quen rồi, nhịn đau cũng quen, thấy không mấy ảnh hưởng thì trực tiếp bỏ qua.
Sau khi thu dọn chút đồ đạc, cậu từ biệt thú nhân vương, quyết định đi qua phía tây đến đế quốc của nhân loại tham quan một chút. Cậu khá hứng thú với ma pháp sư của thế giới này.
Nhưng đến tận khi cậu ra khỏi địa bàn của thú nhân Quân Cửu mới nhận ra không thấy bé trái cây rồi.
Quân Cửu hốt hoảng chạy về, hỏi mọi người.
" Không thấy, đêm qua uống hơi nhiều rượu nên... " Elia ngại ngùng, dáng vẻ "ngươi hiểu ".
Quân Cửu:...
Quân Cửu tìm khắp thú nhân tộc, sau đó muộn màng nhận ra... Hình như bé trái cây của cậu đi rồi.
Đi không một lời từ biệt, cũng chẳng muốn đồng hành cùng cậu nữa.
" Chẳng lẽ tối qua mình làm gì quá đáng dọa sợ người ta?" Quân Cửu áy náy cực kì, nhưng lại chẳng biết đi đâu tìm người, cậu lượn hai ba vòng rồi nảy ý muốn quay về tộc tinh linh.
Nhưng nghĩ lại cũng không tốt lắm, bé trái cây đi không từ biệt tức là không muốn đi cùng cậu, cậu mà trở lại tinh linh tộc thì bé trái cây sẽ đồng ý ư?
Cuối cùng Quân Cửu vẫn quyết định khởi hành một mình, tuy rằng rất luyến tiếc bé trái cây, nhưng Quân Cửu biết trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.
Tuy cậu luôn coi bé trái cây là của mình, nhưng thực tế hắn là một tinh linh có suy nghĩ và cuộc sống riêng.
...
Trong trấn nhỏ, có một thiếu niên ủ rũ cô độc xuất hiện trên phố.
Thiếu niên có gương mặt non nớt ngây ngô, ánh mắt vàng kim còn xinh đẹp hơn đá quý, mái tóc vàng óc như được Thần Mặt Trời đích thân ban cho.
Ở quốc gia tôn sùng thần mặt trời này, tóc vàng mắt vàng được coi là người được thần linh thiên vị, cho dù không có thiên phú trở thành kiếm sĩ hoặc ma pháp sư thì bọn họ vẫn được bước vào Thần Điện.
Thường thức này ai ai cũng rõ ràng, vì vậy ánh mắt họ nhìn Quân Cửu mang theo sự sùng kính và hâm mộ.
" Đây chính là Thần phụ đại nhân trong truyền thuyết sao? Quả nhiên rất giống thiên sứ!"
Bọn họ đương nhiên chưa từng nhìn thấy thiên sứ, cái gọi là giống thiên sứ là cách nói thiên sứ trong cảm nhận của bọn họ.
" Thần phụ đại nhân lại đến một nơi hẻo lánh như trấn chúng ta, cuộc đời này được nhìn thấy thần sử ta chết cũng cam!"
" Thần phụ đại nhân, ngài đến đây có việc ạ?" Một thường dân bán hàng dong bên đường nịnh nọt mà cung kính hỏi. Hỏi xong mới quỳ xuống xin tha vì hành động ngu xuẩn của mình, thần sử là ai? Nàng ta lại là ai mà dám hỏi thăm mục đích của Thần phụ?!
" Đứng lên đi, ta không phải Thần phụ gì đó." Quân Cửu chẳng hiểu ra sao, bảo người bán hàng dong đứng dậy.
Thế nhưng dọc đường tiếp theo Quân Cửu vẫn luôn bị chú ý, hỏi ra mới biết thì ra là do màu tóc và màu mắt.
Toàn đế chế đều theo tín ngưỡng Thái Dương Thần, mà những kẻ tóc vàng mắt vàng lại được Thần điện mệnh danh là kẻ được thần chiếu cố.
Bởi vì vừa chia tay cùng bé trái cây nên tâm trạng Quân Cửu không tốt lắm, cũng lười giải thích, trực tiếp mua một bộ áo choàng rồi rời đi trấn nhỏ.
Lại không biết, lời đồn về Thần phụ tóc vàng mắt vàng lan rộng, truyền đến tai Thần điện, khiến vài vị giáo chủ để ý.
...
Quân Cửu đến một thành trì nhỏ gần rừng rậm Linh Trạch để chơi đùa, một là do rừng rậm Linh Trạch có ma thú, một lý do nữa là bởi thịt ma thú thơm ngon cực.
Đúng vậy, đều là do thức ăn hết.
Thành trì nhỏ gọi là thành trì nhỏ bởi vì nó ở tận biên giới đế quốc, nhưng thật ra bởi vì ở gần rừng rậm nên thu hút rất nhiều nhà thám hiểm, dong binh đoàn vv, nền kinh tế còn khá phồn hoa.
Quân Cửu rốt cuộc tận mắt nhìn thấy quang cảnh của thế kỷ trước. Những ngôi nhà cổ kính mà xinh đẹp, những thiếu nữ ăn mặc mộc mạc tự nhiên, những quý ông chống gậy ba - tong nhàn nhã đi dạo, những quý cô ăn mặc hoa lệ đội mũ ren, dùng quạt che nửa mặt, những kẻ ăn mày đói khổ rách rưới núp nơi góc khuất.
Và những dân cư đặc thù của trấn nhỏ - những lính đánh thuê, nhà thám hiểm.
Bọn họ hoặc là ăn mặc áo choàng che kín người, hoặc ăn mặc phóng khoáng rêu rao đi trên đường, hoặc đang bán chiến lợi phẩm thu về từ rừng rậm.
Quân Cửu thậm chí còn thấy một đội ngũ bị thương hớt hải chạy đến bệnh viện.
Đương nhiên, cậu cũng thấy một kẻ ngâm thơ rong đang chơi nhạc cụ nhỏ của mình.
Quân Cửu chẳng có khiếu âm nhạc thanh cao gì, nhưng vẫn bị âm thanh lảnh lót hấp dẫn, đó là âm thanh của rừng rậm, là tiếng chim hót líu lo, là tiếng nước chảy róc rách, là của một con báo đang phủ phục săn mồi.
Quân Cửu chắc rằng ai trải qua tận thế cũng đều thích bản nhạc này, bản nhạc của một thời phồn hoa đã bị trôn vùi.
Đến khi người ngâm thơ rong ngừng chơi, Quân Cửu mới móc móc túi áo, muốn tìm tiền cho kẻ trước mặt.
Nhưng cậu chợt nhận ra bản thân không có tiền.
Quân • nghèo kiết xác • Cửu:...
Người ngâm thơ rong nhìn cậu, bầu không khí trở nên lúng túng hơn bao giờ hết.