• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích?

Mấy ngày nay hắn nói vô số lời tương tự bên tai Quân Cửu, nhưng câu trả lời được nhận lại luôn mơ mơ hồ hồ, khiến trái tim Anatole không yên ổn, cách một lớp tường không nhìn thấy, bữa thiết đến gần cậu, ôm cậu, hôn cậu. Giống như làm vậy mới có thể hoàn toàn có được cậu, mới cảm nhận được người trước mặt là chân thật.

Cảm giác này rất xa lạ, Anatole tự nhận bản thân không phải người không quyết đoán, không có cảm giác an toàn như vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác cảm giác này luôn chiếm cứ trong lòng hắn, như cây kim giấu trong bọc, sớm muộn cũng lộ ra, đâm vào thân thể, máu tươi đầm đìa.

Giống như hắn từng mất đi Quân Cửu, từng khát cầu mà không có được, dẫn tới không dám bước tiếp.

Sự sợ hãi này quá xa lạ, xa lạ như không phải của hắn. Nhưng nó cũng quá quen thuộc, quen thuộc như đã nghĩ đến trăm ngàn lần.

Giống như cái tên "Phó Tầm An ", làm người bất an cùng cực.

Anatole cảm thấy hiện tại cần ôm Quân Cửu, cần hôn môi cậu, cần gấp gáp xác định người trước mắt là thật, lời nói của cậu cũng không phải sự ảo tưởng của hắn.

Quân Cửu bị hôn đến đầu óc mơ màng, cũng quên muốn ra ngoài tìm William xác nhận việc tín ngưỡng.

Hai người hôn rồi hôn, cuối cùng hôn đến bên giường.

Quân Cửu:…

Quân Cửu nhìn xuống giường, lại nhìn qua người bên cạnh.

" Anh, anh đi tắm nước lạnh. " Mặt Anatole cũng hơi đỏ lên.

" Thật ra không cần… " Quân Cửu cũng không bài xích việc tiến thêm một bước, cũng có thể là vì hôm nay đả kích quá lớn, cậu ngược lại muốn tìm chút cảm giác chân thực.

Anatole nhìn gương mặt ửng hồng của Quân Cửu, trong lòng hơi ngẩn ngơ, không biết tại sao lại cảm giác như bị đâm một dao vào lòng.

Quân Cửu thấy hắn không động đậy, ngược lại lớn mật kéo hắn một phen, cả hai ngã xuống giường lớn.

Bởi vì đều là lần đầu nên cả hai có chút trúc trắc, ban đầu Quân Cửu còn cố ý phối hợp, cuối cùng bị làm đến nắm chặt chăn lụa dưới thân khóc nức nở, Anatole không biết ăn phải cái gì, cậu càng khóc hắn càng khi dễ, luôn bắt cậu gọi tên.

" Anatole… " Quân Cửu nghe lời thấp giọng gọi, khàn khàn lại lưu luyến triền miên, như giọt sương trên cánh hoa, khiến người ta ngứa ngáy.

Anatole như có chút nhịn không được, lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại kia, nếm vị ngọt ngào mà bản thân hằng mong ước, hắn có chút gấp gáp lại có chút xâm lược, khiến hô hấp của Quân Cửu càng dồn dập, nuốt luôn lời nói lưu luyến giữa răng môi.

Cuối cùng Quân Cửu thật sự chịu không nổi thiên phú của tinh linh, khóc lóc kêu ngừng.

Cậu khóc thật sự quá thảm, Anatole thương cậu như vậy nào nhìn được cậu ủy khuất? Nói ngừng lập tức ngừng, luống cuống giúp cậu lau nước mắt, còn muốn chạy ra ngoài mua thuốc.

Quân Cửu:…

Quân Cửu ngừng khóc, đột ngột cảm thấy trong lòng ngọt như mật.

Sao trên đời này lại có một Phó Tầm An tốt như thế chứ?



Thành Bridget.

" Thần sử? Thái độ của mấy lão già ở Thần điện như thế nào? " Quốc vương Meadow - Maximilian • Bridget ôm mỹ nhân vào lòng, cười lạnh uống nốt ngụm rượu máu ngàn vàng trong tay.

" Giáo hoàng và các Hồng y giáo chủ đều rất kích động. Dường như muốn tự mình đi gặp " Thần sử". " Người bên dưới rũ mắt, giọng điệu lại hơi khinh thường.

" Thần sử? Ha, Quang Minh Thần. Cái thứ tín ngưỡng rác rưởi đó… Chắc chắn " Thần sử" là chiêu trò để Samson củng cố địa vị!" Quốc vương nói với vẻ mặt chắc chắn.

" Bệ hạ… Thần điện động tác càng ngày càng lớn… " Người truyền tin - Công tước Alexander • Bush là thân tín của quốc vương, rất có quyền lên tiếng trước mặt ông ta.

Alexander • Bush năm nay 40 tuổi, tóc mai hoa râm, đường nét gương mặt hao gầy, hốc mắt có chút tia máu nhưng đôi mắt vẫn sắc bén và cẩn trọng.

" Mấy lão già chết tiệt đó… " Maximilian tức giận bóp méo chén rượu xa xỉ làm bằng vàng. Là một đế vương, không kẻ nào có thể chịu đựng một đám người có tiếng nói hơn mình. Maximilian đã nhẫn nhịn Thần điện hơn 20 năm, lúc này… Có lẽ thời cơ đã đến.

" Thông báo cho tiểu Ralph, nhân cơ hội này kích động đám giáo chủ ủng hộ. "

" Vâng. Nguyện tuân theo ý chí của ngài. " Công tước đặt tay lên vị trí ngực trái, cúi đầu hành lễ. Toàn bộ quá trình lão chỉ nhìn qua gương mặt của Maximilian, hoàn toàn không để kẻ khác vào mắt.

Nhưng kẻ thứa ba trong cung điện lại để ý đến vị công tước gia tộc Bush này.

" Ema. Nhìn cái gì?" Quốc vương bóp cằm mỹ nữ, khiến nữ nhân phong tình quyến rũ quay đầu lại, trong mắt chỉ có bản thân.

" Bệ, bệ hạ… " Ema vốn là quý tiểu thư lớn gan lại hào phóng, nếu là bình thường cô sẽ tán thưởng nam nhân đối diện, sau đó cùng quốc vương chơi chút tình thú. Nhưng lần này không giống nhau, trực giác của một tiểu quý tộc nói cho cô biết không thể khen Công tước Bush.

" Thật chán ghét bất kỳ ai nhìn chằm chằm hắn… " Quốc vương hơi bĩu môi, hiếm khi tỏ ra vẻ ấu trĩ và tùy hứng, như một đứa trẻ.

" Bệ hạ ~ " Anna rốt cuộc phản ứng lại, cô không chút do dự quỳ xuống đất, gương mặt đáng thương, phong cảnh trước ngực rực rỡ, khiến người ta hô hấp dồn dập.

Maximilian • Bridget lại không chút lưu tình, bàn tay đưa đến trên cổ Anna, vị tiểu thư này sinh sống trong nhung lụa, da thịt bóng loáng mịn màng, hơi dùng sức là lưu lại dấu vết rất sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK