Vì vậy hành trình của ba người lại có thêm một tiểu tứ.
Đối với việc này, Anatole bày tỏ mình rất bất mãn, chủ động đề nghị mua thêm một chiếc xe ngựa.
Đối với việc này, Sigmund và Siegfried đều rất đồng ý.
Sigmund thì không muốn làm bóng đèn, Siegfried thì phát hiện kiếm thuật của Sigmund rất tốt, vì vậy mắt sáng lấp lánh mong được chỉ giáo.
" Đây là sự kỳ diệu của huyết thống sao?" Quân Cửu nhìn hai người mới quen lập tức ôm vai bá cổ mà cảm thán một câu.
Một câu, trực tiếp khiến ba người cứng đờ.
Nhất là Anatole, hắn khẩn trương nhìn Quân Cửu, sợ cậu đã nhớ ra gì đó. Nhưng Quân Cửu giống như chỉ thuận miệng cảm khái, cảm khái xong thì quay về gặm thịt nướng.
Để lại Sigmund và Siegfried cứng đờ nhìn về phía nhau, Quân Cửu không nói thì bọn họ không để ý, nhưng một khi để ý thì cả hai phát hiện bọn họ đều có nét giống nhau.
Sigmund là một thích khách mắt đen tóc xám, màu đen vốn khiến người ta cảm giác u ám, nhưng một khi Sigmund “thức thời” thì sự đáng sợ này lập tức biến mất.
Tóc của Siegfried bạc hơn một chút, một đôi mắt lam nhạt khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo, nhưng chỉ cần nói đến kiếm thuật, đôi mắt kia lập tức biến thành bầu trời trong veo.
Tóm lại, đôi mắt của bọn hắn có phần quá sắc bén, khiến người ta có ảo giác bị nhìn thấu.
Lúc này Anatole cũng nhớ tới thiết lập của mình dành cho chủng tộc của hai nhân vật chính.
Vũ nhân - một trong những chủng tộc mạnh mẽ trong thời đại cũ, bọn họ trời sinh am hiểu ma pháp, giỏi nhất là điều khiển gió, bọn họ có một đôi cánh của thiên sứ, nhưng lại có màu tóc màu mắt thiên về màu tối, có truyền thuyết cho rằng bọn họ là hậu duệ của thiên sứ và ác ma vụng trộm sinh ra.
" Ngươi, ngươi nói cái gì?" Sigmund lúc này mới phản ứng lại, quay đầu chất vấn Quân Cửu.
Đáng tiếc lúc này Quân Cửu đã tựa vào vai Anatole ngủ say, ăn no rồi ngủ, rất bình thường mà!
Sigmund còn muốn chất vất, đã thấy ánh mắt sắc bén của tinh linh nhìn sang. Sigmund lại “thức thời” mà ngập miệng.
Chỉ có Siegfried nhìn tinh linh lại nhìn nhân loại tóc vàng, dường như hiểu ra gì đó.
Từ chiều hôm đó Sigmund không còn tìm thấy cơ hội thích hợp để hỏi Quân Cửu nữa, nhưng lời nói của cậu như một chất xúc tác kỳ diệu khiến Sigmund và Siegfried cứ quái quái, lúc nhìn nhau cứ nhớ tới lời nói của cậu, hơn nữa còn bắt đầu đoán xem ai là anh ai là em.
" Ta nhất định là anh trai!" Sigmund chống nạnh, rất là tự hào.
" Tỉnh lại đi, ta mới lớn tuổi hơn!" Siegfried cũng ấu trĩ cùng hắn, cùng nhau khoe khoang nhưng trên thực tế cả hai đều không dám nói ra tuổi thật.
…
Dọc đường Quân Cửu cứ bị hai người anh anh em em làm cho bực bội, càng bực bội hơn là cậu phát hiện dường như mình thích Anatole rồi.
Chỉ là một NCP, một dãy dữ liệu… Tổ kế hoạch rốt cuộc muốn nhìn cái gì?! Chơi chơi rồi cho cậu lập gia đình sinh con?!
Nhưng mà…
Nhưng mà thật sự thích hắn… Làm sao bây giờ…
Quân Cửu mấy ngày nay cứ nghĩ mấy vấn đề này, cả người đều rất khó ở.
Nếu chỉ là thích bình thường thì không sao, ai mà không thích vài Idol, vài nhân vật giả lập chứ!
Nhưng… Nhưng Quân Cửu tham lam, cậu muốn được đáp lại, cậu muốn chạm vào người thật cơ.
Cậu ngồi cạnh dòng sông, ánh mắt thẫn thờ không biết nhìn chỗ nào.
Anatole đứng sau lưng cậu, cũng hơi rũ mắt.
Một kẻ nhạy cảm như hắn sao có thể không nhận ra Quân Cửu khác thường? Nhưng hắn không biết rốt cuộc thứ gì đã khiến cậu phiền não, còn vô thức tránh né hắn.
Nhớ lại câu nói trước kia của cậu, trong lòng Anatole trở nên lạnh lẽo.
Chẳng lẽ… A Cửu đã nhớ ra thứ gì.
Sau khi Quân Cửu rời đi, Phó Tầm An chỉ có hai nguyện vọng, một là làm cậu sống lại, hai là đưa cậu đến Ella.
Lúc đó muốn đưa cậu tới thế giới này chính là bởi vì không muốn Quân Cửu nhớ lại quá khứ đau khổ của cậu, một phần cũng vì Phó Tầm An muốn Quân Cửu quên đi cô gái mà hắn luôn tìm kiếm.
Nhưng lúc đó Ngôn linh của hắn mới hình thành, hắn không rõ đã xóa sạch ký ức của cậu hay chưa, hoặc đã từng xóa sạch, nhưng bây giờ đang dần dần hồi phục…
May mắn lúc Anatole hốt hoảng nhất, Quân Cửu đã trở lại bình thường, thậm chí còn thân thiết với hắn hơn.
Vốn không phải là một kẻ dây dưa lằng nhằng, sau một đoạn thời gian suy nghĩ, Quân Cửu rốt cuộc thông suốt rồi!
Mặc kệ Anatole là dữ liệu hay NCP! Cậu thích hắn là được, rối rắm làm gì? Không phải bây giờ cậu cũng là một NCP giống hắn à?.
Quân Cửu kiểu: Cùng chủng tộc rồi! Yêu đương yêu đương thôi ~
…
Sau khi bắt đầu thả thính, Quân Cửu mới phát hiện Anatole rất dễ đỏ mặt!
Điển hình là cậu vừa đút hắn một miếng thịt nướng, vành tai hắn lập tức ửng đỏ lên, trông cũng rất…
Thật đáng yêu! Không ngờ cậu ấy ngây thơ như vậy!
…
Anatole thật sự rất mẫn cảm, hắn rất nhanh liền phát hiện thái độ khác thường của Quân Cửu. Nhưng bởi vì Quân Cửu sợ dọa người ta nên cũng không dám làm quá trắng trợn, điều này làm Anatole rơi vào ảo giác, một bên cảm thấy cậu ấy thích mình, lý trí lại tỉnh táo mà dội một chậu nước lạnh, rõ ràng cậu ấy đã có người trong lòng.
" Anatole, Anatole! Mau đến đây xem, thấy bờ biển rồi!"
Một tháng lăn lộn dài dòng, bọn họ rốt cuộc đã đến ven biển Lowa.
" Các ngươi đến đây làm gì?" Siegfried ngừng tranh cãi cùng Sigmund việc ai là anh ai là em, nhìn về phía Anatole mà hỏi.
" Đến thăm dự hôn lễ của Issac đó!"
Quân Cửu nơi xa vẫy vẫy tay lớn tiếng trả lời.
Siegfried cho rằng mình nghe nhầm, đào đào lỗ tai la lên với Quân Cửu: " Nhưng mà hôn lễ của cậu ta đã kết thúc vào tháng trước rồi mà!"
Quân Cửu:!?? Hả??? Gió to quá nghe không rõ, ngươi nói cái gì vậy?
Quân Cửu ngồi trên một tảng đá ngầm, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: " Issac đã kết hôn vào 24 ngày trước rồi. Các cậu từ lúc nào nhận được thiệp?"
Quân Cửu yếu ớt trả lời: " 31, 32 ngày trước… "
" Thế sao hai người không đi truyền tống trận?!"
" Có… Có thứ này nữa hả?" Dân xuyên qua Quân Cửu không rành tri thức này…
Gân xanh của Siegfried giật giật, cố nén tức giận hỏi: " Thế hai người mang chúng ta đến đây tham gia hôn lễ?!"
Bị ép lặn lội một đường đi không công chỉ vì người nào đó không biết thường thức về truyền tống trận?!
Tuy rằng một tháng này đã bồi dưỡng ra chút tình cảm giữa bốn người, nhưng Siegfried lần thật sự nhịn không được, biết là đánh không thắng mà vẫn sắn tay áo, xách kiếm lên.
Sigmund vội vàng ngăn cản người anh em tìm đường chết, Anatole thì che trước mặt Quân Cửu, ý tứ rất rõ ràng.
Siegfried: Không tức giận không tức giận không tức giận…
Siegfried: " Nine! Nộp mạng đây!"
Siegfried vùng ra khỏi tay người anh em, xách kiếm đuổi Quân Cửu, Quân Cửu biết mình đuối lý liền vội vàng kéo Anatole chạy trốn. Sigmund vội vàng chạy theo góp vui.
Bở cát mềm mại, hải dương lam sắc, ánh nắng ấm áp, sóng vỗ rì rào, bốn thiếu niên vừa chạy vừa hô loạn, nhìn qua thực giống một bức tranh thanh xuân tươi mát.
Anatole cúi đầu nhìn nơi hai bàn tay giao điệp, mọi âm thanh dường như biến mất, chỉ còn hơi ấm vững vàng truyền tới.