• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ giờ đây cũng đã bắt đầu đi ăn với nhau, trong sự vui vẻ, họ đã đến một nhà hàng nọ, và thuê một chỗ đề ngồi ăn uống...

Ở đó gồm có ba chiếc ghế, hai chiếc ghế thì để sát gần nhau, đó chính là chỗ ngồi của Ngọc Như và Luân Thanh.

Trong khi Long Long thì ngồi một chỗ đối diện với bọn họ...

Nhìn cảnh tượng hai người ngồi chung với nhau, điều này đã khiến cho Long Long cảm thấy tức giận đến tột cùng, cậu cắn chặt môi trong những suy nghĩ: "Đáng ra chỗ ngồi đó phải là của tôi mới đúng. Nhưng tại sao lại thay vào vị trí của cô chứ? Tôi không hề cam tâm về điều này, và tôi muốn đó là chỗ của tôi, vậy nên tôi sẽ không tha thứ, cho dù đó là kẻ đã cứu mình, nhưng tôi nhất định sẽ tìm cách để giết chết họ, để họ không Tranh giành chỗ của tôi nâu..."

Nhìn thấy sắc mặt của Long Long không hề được vui. Ngọc Như lên tiếng hỏi rằng: "Tại sao nhìn cậu có vẻ lại buồn như vậy? Bộ Có chuyện gì à?"

Long Long cười tỏ vẻ thân thiện đáp: "Không có chuyện gì đâu mà, chẳng qua tôi cảm thấy hơi khó chịu trong người, mà không sao cả, chúng ta cùng ăn đi..."

Bọn họ nghe những lời mà cậu nói, mà cũng mặc kệ bỏ qua, những biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt của cậu, sau đó bắt đầu ăn với nhau.

Luân Thanh giờ đây đã dẻ cá cho cô mà nói rằng: "Này để anh gấp cho. Coi chừng bị mắc xương ý. Với lại em nên ăn thịt nhiều vào, nhìn em dạo này ốm ra hẳn rồi kìa..."

Nghe những lời nói từ anh, cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc, cô cười trong sự thỏa mãn, sau đó đáp lại rằng:

"Anh này thật tình là, chỗ đang ăn cơm mà, tại sao anh lại tỏ ra tình tứ như vậy chứ, có người đang ăn cơm chó, em cảm thấy ngại lắm..."

Long Long nghe những lời nói từ bọn họ, cậu cười trả lời: "Không có sao đâu, hai người cứ thân mật tùy thích đi, bởi vì điều đó sẽ không diễn ra bao lâu đâu..."

Trước câu nói của cậu, bọn họ thắc mắc, mà tưởng rằng mình đã nghe lầm, họ liền tra hỏi lại: "Ý của cậu là gì?"

Cậu bật cười thật to, cố gắng kiềm chế sự tức giận, cậu trả lời rằng: "Thật ra tôi đang đùa với hai người đó mà, Ý của tôi là hai người cứ thân mật tùy thích đi, bởi tôi không quan tâm đến việc đó đâu, vì hai người là người yêu của nhau, thậm chí cô ấy còn đã cứu tôi..."

Trước những lời nói đó, bọn họ bật cười, mà không ngại ngùng gì hết, trò chuyện với nhau thậm chí là đút cho nhau ăn...

Điều này khiến cho Long Long nhìn thấy cảnh tượng này càng tức giận hơn: "Thật là kinh tởm mà, và mình muốn dẹp ngay cái bàn ăn này ngay lập tức, mình không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ, tình tứ đúc cho nhau ăn như vậy, và đáng ra người, đang chìm trong sự hạnh phúc của tình yêu, phải là mình chứ không phải là cô ta, và cô cứ tận hưởng niềm hạnh phúc của mình đi, bởi tôi chắc chắn một điều rằng, sẽ có một cơn bão vô cùng lớn, ập đến cuộc đời, vào hủy hoại mọi thứ của cô, và Đó là lời thề của tôi..."

Sau khi bọn họ đã ăn uống xong xuôi, trong sự tức giận tột cùng giống như muốn bốc ra lửa của Long Long. Thì lúc này họ cũng đã đứng dậy, để thanh toán tiền rồi rời đi....

Trời ở đây cũng đã tối mù, chắc tầm là 10:00 đêm, bấy giờ Ngọc Như lên tiếng bảo rằng: "Trời tối rồi em có thể đến nhà của anh ngủ được không? Và em muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn, và dành thời gian cho anh, bởi vì như chúng ta đã nói, trong tháng tới chúng ta sẽ kết hôn với nhau, vậy nên trước khi kết hôn với anh, em muốn tìm hiểu anh nhiều hơn, và học cách làm vợ của anh, thậm chí là lấy lòng cha mẹ của anh..."

Nghe những lời cô vừa nói, anh liền tỏ ra vẻ trong sự buồn bã: "Thật ra thì cha của anh đã chấm dứt mọi quan hệ với anh rồi, vậy nên anh không thể về nhà của mình được nữa, thậm chí là mẹ anh đã vào tù, thế nên em không còn cơ hội, để làm con dâu của bà ấy nữa rồi. Hơn hết bây giờ chúng ta sẽ, thuê khách sạn ở được không?"

Ngọc Như nghe đến đây mà nét mặt tỏ ra buồn bã, cô lên tiếng nói với cậu rằng: "Em Thật Không Ngờ rằng, là nhà anh lại gặp một biến cố lớn như vậy, em mong rằng mọi chuyện sẽ qua nhanh, và gia đình của anh lại đoàn tụ như xưa, lúc đó thì chúng ta sẽ dang chính ngôn thuận ở bên nhau...".

Anh lên tiếng đáp: "Được rồi mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, còn bây giờ em có đồng ý, thuê khách sạn ở với anh không?"

Cô nở nụ cười trong sự vui vẻ đáp: "Được Cho dù là ở đâu cũng được, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi..."

Nhìn bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, về việc sẽ ở chung với nhau trong khách sạn, điều này khiến Long Long vô cùng tức giận, sau đó đã nảy ra một ý định, mà lên tiếng bảo rằng: "Này đừng ngủ ở khách sạn, làm gì cho tốn tiền cả, mà đến nhà của tôi đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK