• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Edit: Dương Tử Nguyệt

Lúc Đông Phương Triệt vội vã trở về, Nghi Lâm đã biến bi thương thành thèm ăn, đem những sự buồn phiền chuyển dời lên sự nghiệp ăn uống, biểu tình trên mặt không nghiêm túc cũng không dịu dàng, lại có chút nhạt nhẽo. Đông Phương Triệt cho người khác đi xuống, bản thân đóng cửa lại rồi đi tới ngồi cạnh tiểu nha đầu, một tay chống má nghiêng đầu quan sát cô, đôi mắt phượng híp lại, nhìn rất mê hoặc, có điều… Ông chú, chú đã ba mươi mốt tuổi rồi, phải đứng đắn tí nào!

Bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cho dù là kẻ mù cũng không bình tĩnh, Nghi Lầm đặt chén lên bàn, dùng khăn tay lau miệng, chủ động giải thích “Tâm trạng của con không tốt nên mới vậy, bây giờ không có gì rồi” Cô không phải là đứa trẻ mười tuổi, cũng không phải là cô gái được nuông chiều như kiếp trước, ở trong thế giới không có người thân này, cô đã hiểu rõ đạo lý chỉ có bản thân mới có thể dựa vào, nếu còn nhớ tới kiếp trước, nhớ người thân thì sao? Sự thật chính là sự thật, cô không thể trở về được, cũng không thể trở lại những ngày được người nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, cho nên, vẫn nên sống tiếp những ngày như vậy thôi. Đây là ý nghĩ của người thông minh, nếu một mặt trốn tránh, một mặt hối tiếc không thôi, oán trời oán đất thì người khổ cuối cùng cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.

Ai cũng chọn cách đối xử tốt với bản thân mình, cô cũng vậy.

Đông Phương Triệt vén tóc mai của cô ra sau tai, biếng nhắc lên tiếng “Lâm Nhi, muội đã từng nghĩ, đợi sau khi ta đại công cáo thành thì muội đi đâu không?” Nghi Lâm kinh ngạc nhìn hắn, cô không nghĩ hắn lại nói chuyện mẫn cảm này, không giống tác phong của hắn chút nào. Nhưng nếu hắn hỏi thì cô sẽ trả lời, suy nghĩ một lát, chần chừ nói “Không thể để con tự do sao? Con không biết bí mật nào của người, cũng không biết bí mật của Nhật Nguyệt thần giáo, hoàn toàn không có sức uy hiếp với người” Nói thẳng ra, cô chỉ là nhân vật nhỏ thôi. Đuôi lông mày của Đông Phương Triệt nhếch lên, cười ha ha, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói “Nha đầu muội thông minh như thế, sao lại nói lời ngốc nghếch như vậy?” Vì vậy cô mím môi không mở miệng, tuy rằng biết rõ hắn sẽ không bỏ qua ình, nhưng khi nghe vào tai, khó tránh đau lòng.

Đông Phương Triệt cầm tay phải của cô đùa nghịch, đột nhiên khen “Tay của muội rất đẹp” Nghi Lâm liếc nhìn hắn một cái, buồn bã nói “Khen sai rồi” Đông Phương Triệt giơ tay phải cô lên không trung, ngước đầu nhìn trần nhà đen xuyên qua ngón tay của cô, nghĩ cái gì đó, thản nhiên nói với giọng có chút buồn bã “Muội có biết lý do tại sao Nhậm giáo chủ lại cố tình chọn ta làm phụ tá đắc lực của ông ta dù lúc đó ta chỉ là hương chủ không?” Vấn đề này rất đột ngột, cũng quá xảo quyệt, cho dù trong nguyên tác cũng không nhắc tới, cô không biết, hơn nữa chuyện này liên quan gì tới chuyện mà bọn họ đang nói hả trời?? Nghi Lâm không muốn nghe bí mật, nghe bí mật xong có nghĩa là bản thân bị trói buộc, cô không ngốc, lập tức nói “Sư phụ, con đi Phích Lịch Đường, dư độc trên người Đồng Mộ Niên còn chưa xử lý hết” Lý do này không tồi, vô cùng chính đáng, có điều vào tai Đông Phương Triệt lại rất chói, hắn nhìu mày nói “Muộn một chút thì sao? Sao muội quan tâm hắn như vậy?”

Nghi Lâm muốn nói, anh trai, không phải tôi quan tâm hắn mà tôi sợ anh đó! Nhưng mà cô không có can đảm để nói điều này, đành giả ngây nói “Đi sớm về sớm, bây giờ trời còn sáng, đợi một lát nữa sẽ tối”

Đông Phương Triệt hừ lạnh một tiếng, không mặt mũi nói “Chuyện gì cũng có nặng nhẹ, đừng hồ nhào” Không biết nói gì rồi, ai mới là người làm bậy đây hả? Có điều người không có quyền dưới cường quyền, cho dù không muốn nghe bí mật cũng phải nghe. Đông Phương Triệt tiếp tục nói chuyện lúc nãy “Nhậm giáo chủ đề bạt ta làm hương chủ vì ta có thể giúp hắn rất nhiều” Nói xong hắn liếc mắt nhìn Nghi Lâm, lộ vẻ mặt ‘Mau hỏi tiếp tại sao đi, mau hỏi tiếp tại sao đi’, Nghi Lâm đành phải hỏi tiếp “Vậy sư phụ có thể giúp Nhậm giáo chủ cái gì?” Đông Phương Triệt nâng cằm, ngạo nghễ nói “Nhậm giáo chủ luyện Hấp tinh đại pháp, đáng tiếc thiếu hụt không ít chỗ, mà vi sư lại có giải thích độc đáo với nội công tâm pháp này” Nhgi Lâm tỉnh ngộ nói “Thì ra là vậy” Giọng nói nghe thế nào cũng không ra thành ý.

Đông Phương Triệt không để ý điều đó, chỉ nhìn cô nói “Bởi vì ta có giá trị lớn nên mới có được thành tựu như hôm nay. Lâm Nhi, muội hiểu ý ta không?”

Nghi Lâm cười gượng hai tiếng “Sư phụ, con chỉ là cô gái bình thường, không có dã tâm” Đông Phương Triệt nói “Muội có dã tâm hay không ta biết rõ, hôm nay ta nói điều này với muội là vì nói uội biết một đạo lý, chỉ cần người bị lợi dụng chỉ có hai con đường để đi, thứ nhất, trung thành với người lợi dụng muội, thứ hai, cửu tử nhất sinh, thủ nhi đại chi [1], muốn toàn thân trở ra rất khó” Lời này cùng với lời phán giam cầm cô cả đời không khác gì nhau, Nghi Lâm khóc không ra nước mắt, hắn đang ép cô.

[1] vế trước mình đã giải thích. Vế sau ý là thay thế một người hoặc việc gì đó. Câu thành ngữ này xuất xứ từ Hạng Vũ ký.

Đông Phương Triệt đứng dậy, kéo cô lên, tay nhéo má cô, dịu dàng nói “Ta đồng ý với muội, hai năm sau uội trở về phái Hằng Sơn thăm người thân, chuyện này ta sẽ không nuốt lời, nhưng nếu có tâm tư khác, muội hiểu mà, ta không giết muội nhưng có thể giết người muội để ý, y thuật của muội có một không hai, độc thuật cũng không kém, nếu muội muốn hại ta, ta lại không thể trút giận lên muội, tuy không thể tiêu diệt phái Hằng Sơn nhưng giết một vài người cũng không sao”

Âm thanh rất dịu dàng nhưng nội dụng lại như rắn rết, khiến người khác sợ hãi, Nghi Lâm nghĩ, người đàn ông này, cô xem không hiểu, sống với hắn năm năm, hắn hiểu rõ cô vô cùng, mà cô lại chỉ có thể nhìn bề nổi của hắn, rất mông lung…

Từ sau khi Đồng Mộ Niên bị trúng độc, bí dược thần bí của Nam Cương kia chưa từng xuất hiện, Đồng Bách Hùng mất không ít tâm tư, dùng nhiều biện pháp cũng không thể tìm được dấu vết, mà ngay cả chuyện ai tập kích Đồng Mộ Niên cũng không tra được, không thể không nói đó là đả kích.

Một năm nữa lại sắp trôi qua, Hắc Mộc Nhai bắt đầu náo nhiệt, đây là tiệc năm mới thứ năm mà cô trải qua ở đây, cảm giác mới mẻ ban đầu đã bến mất. Nếu nói chuyện khiến người khác để ý thì đó là Nhậm đại tiểu thư Nhậm Doanh Doanh, nàng ta tham gia tiệc tối năm nay, đây là lần đầu tiên nàng ta xuất hiện trong mấy năm Đông Phương Triệt lên làm giáo chủ, đương nhiên rất nhiều người chú ý.

Cô luyện kiếm sau hoa viên, Đinh Nhị đến nói, Đồng hương chủ tới chơi. Đồng hương chủ là Đồng Mộ Niên, hắn là hương chủ của Phích Lịch Đường, cũng là người tài. Từ sau khi thương thế tốt lên, quan hệ của hắn và Nghi Lâm tốt lên rất nhiều, hai người cứ hai ba ngày lại tụ một chỗ nói chuyện hoặc ăn bữa cơm, trong giáo đã có lời đồn, nói Đông Phương giáo chủ chuẩn bị đem ái đồ gả cho Đồng hương chủ, ai cũng biết Đồng trưởng lão và Đông Phương giáo chủ là anh em kết nghĩa, điều này khiến quan hệ đã thân càng thêm thân, có điều chuyện này chưa công khai nên không ai dám nói bậy, có điều ai cũng biết rõ trong lòng.

Nghi Lâm rất thích nói chuyện với Đồng Mộ Niên, hắn khiến người khác cảm thấy thoải mái, không giống Đông Phương Triệt luôn làm người khác đề phòng, cũng không a dua nịnh hót cô như những người khác, hai người giống như những người bạn thân, thường xuyên nói chuyện trong cuộc sống hoặc hắn nói cho cô một chút chuyện trong giang hồ.

Thu kiếm, trở về phòng rửa mặt một cái, lúc Nghi Lâm tới phòng nhỏ thì thấy Đông Phương Triệt đang vui vẻ ngồi uống trà, còn Đồng Mộ Niên thì chẳng thấy bóng dáng ở đâu. Cô bất đắc dĩ thở dài nói “Sư phụ, người lại ép hắn rời đi rồi sao?” Nghi Lâm dùng giọng điệu khẳng định bởi vì Đông Phương Triệt đã làm không ít lần, giống như chỉ cần nơi có hắn thì Đồng Mộ Niên không được xuất hiện, Nghi Lâm khó hiểu, Đồng Mộ Niên rốt cuộc đắc tội tên sát thần này ở chỗ nào vậy? Dĩ nhiên, cô không chủ động theo đuổi vấn đề, từ sau cuộc nói chuyện ngày đó, sự e ngại của cô với hắn chỉ có tăng chứ không có giảm, gần như đạt tới giới hạn lớn nhất rồi.

Đông Phương Triệt nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, không nói chuyện Đồng Mộ Niên mà thản nhiên hỏi “Gần đây luyện kiếm thế nào rồi?” Nghi Lâm dè dặt trả lời “Tạm tạm” Đông Phương Triệt híp mắt nhìn cô nói “Cái gì gọi là ‘tạm tạm’ hả?” Nghi Lâm đau đầu nói “Mỗi chiêu con có thể làm được, chỉ là nối lại các chiêu với nhau thì không được, cứ cảm thấy sao sao ấy” Đông Phương Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, kéo mu tay cô qua đánh mấy cái xem như trừng phạt, tức giận nói “Đầu óc không ngu ngốc, sao không có thiên phú ở phương diện võ học hả?” Nghi lâm cảm thấy ủy khuất, chu miệng nói “Con đã cố gắng lắm rồi, nhưng việc nối các chiêu với nhau rất kỳ quái” Đông Phương Triệt liếc nhìn cô một cái, đứng lên nói “Đi, ta biểu diễn lại một lần nữa, nha đầu ngốc”

Tiệc tối cuối năm, Nhậm Doanh Doanh mặc bộ váy áo màu xanh, cao ngạo ngồi dưới Đông Phương Triệt, đây là lần thứ năm Nghi Lâm thấy nàng ta, bộ dạng của Nhậm đại tiểu thư rất đẹp, giống như đóa mẫu nương kiều diễm, cũng có khí thế. Tuy trong nguyên tác, cô gái này rất si tình, nhưng đáng tiếc, trước khi yêu Lệnh Hồ Xung thì không ai thích tính cách của nàng ta, ít nhất Nghi Lâm không thích nàng ta, trong nguyên tác đã nói, tàn nhẫn ác độc, tính cách cao ngạo, trên lý thuyết, nàng ta có tư cách đó, có điều… Cô gái à, tôi chưa chọc gì cô, sao cô cứ nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt vậy hả?

Ngoài Đông Phương Triệt ra, cô chưa từng bị ai ăn hiếp, những người khác… Hừ, đừng hòng chiếm tiện nghi của cô, bị tên Đông Phương tiểu tặc ăn hiếp đến nghẹn người rồi, nếu để người khác cưỡi lên đầu mình, thôi thì cô đi tìm chết cho rồi. Nhưng ánh mắt kia của Nhậm Doanh Doanh khiến cô bất đắc dĩ, người ta không bắt nạt cô, cô không thể đi đánh trả, đành phải cúi đầu dùng bữa.

Vậy tại sao Nhậm Doanh Doanh không vừa mắt cô? Thật ra rất đơn giản, chẳng qua là tâm tư kiêu ngạo của cô gái thôi. Nhậm Doanh Doanh này là người luôn được mọi người sủng ái, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ nàng ta đã là có một không hai trong mắt người khác, không ai có thể so sánh với nàng ta. Hơn nữa, từ nhỏ nàng ta đã rất thông minh, bộ dạng đáng yêu, đương nhiên không thiếu ngạo khí. Người có tính khí kiêu ngạo đều có một bệnh chung, đó là thích giả vờ giải thích, luôn để ý ánh mắt người ngoài, nói thẳng ra là sĩ diện.

Nghi Lâm là đệ tử duy nhất của của Đông Phương Bất Bại, cũng là người được mọi người sủng ái, hơn nữa cô lại có y thuật có một không hai, người chịu ơn cô mấy năm nay không ít, danh tiếng của cô đã áp đảo Nhậm Doanh Doanh không có thành tích gì, chuyện này với Nhậm đại tiểu thư luôn coi trọng mặt mũi là chuyện khó mà chịu nổi! Lại nói, nàng ta chỉ là cô gái mười lăm tuổi mà thôi, đối với ‘đối thủ’ đoạt nổi bật của mình mà còn vui vẻ thì rất lạ!

Chẳng qua Nhậm Doanh Doanh có quy tắc của bản thân, mặc dù nàng ta không thích gặp Nghi Lâm nhưng không dùng thủ đoạn gì sau lưng, nhưng đó không có nghĩa là kiêng kị thân phận đệ tử của Đông Phương Bất Bại, dù sao, nàng ta còn gọi Đông Phương Bất Bại một tiếng thúc thúc, Đông Phương Bất Bại cũng nhìn nàng ta lớn lên, so với cái gọi là đồ đệ cũng thân hơn, cho nên không thèm dùng thủ đoạn dạy dỗ cô, nàng ta cũng khinh thường việc đó.

Được rồi, đây… thật ra là bệnh chung của người kiêu ngạo…

Đông Phương Triệt là người khôn khéo, chỉ liếc mắt một cái đã hiểu suy nghĩ của Nhậm Doanh Doanh, lại thấy nha đầu bên cạnh chỉ biết vùi đầu ăn uống, hơn nữa còn ăn rất nhiều thịt… Hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, gắp một ít rau chân vịt bỏ vào chén cô, nhỏ giọng nói bên tai “Không được kiêng ăn” Nghi Lâm nhìn rau chân vịt xanh mướt trong chén, ai oán nhìn hắn chằm chằm, tên này biết rõ cô hận rau chân vịt nhất!! Đông Phương Triệt lơ ánh mắt lên án của cô, chỉ liếc mắt nhìn cô, không chuyển mắt.

Được rồi, dưới cường quyền, kẻ không có quyền không được phản kháng. Nghi Lâm đau khổ nuốt rau chân vịt vào bụng, sau đó uống hai chén nước lớn mới tốt hơn, Đông Phương Triệt buồn cười nói “Đâu có đáng sợ như thế, hồi nhỏ muội đâu có như vậy?” Nghi Lâm rất muốn nói, anh hai, khi đó tôi không biết mạng của mình có giữ được không, cho nên anh cho gì tôi ăn nấy, bây giờ hai chúng ta quen như vậy, tuy tôi sợ anh nhưng không đến mức nghẹn khuất không dám ăn đồ mình thích.

Đông Phương Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ đang cười khổ của cô, nhịn không được nâng tay xoa đầu cô, nở nụ cười đầy yêu thương.

Hắn và cô ngồi ở vị trí trên cao, hành động của hai người luôn bị người khác nhìn, những người khác đều cảm thán giáo chủ quả nhiên rất sủng ái đồ đệ, về phần Doanh Doanh… cực kỳ khó chịu.

Đông Phương Triệt nhíu mày nghĩ, người của ta mà cô cũng dám coi khinh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK