Nghi Lâm cứ nghĩ bọn họ sẽ ở trong sơn động hai mươi ngày, không nghĩ tới ngày thứ năm người đàn ông râu dài đã làm ầm muốn đem huynh đệ bảo bối của hắn chuyển vào trong thành Lâm Châu tĩnh dưỡng, người đàn ông rắn rết tỏ vẻ cảm ơn, vẻ mặt cảm động, tiết mục huynh đệ tình thâm này ngày nào cô cũng thấy, ban đầu cảm thấy mới mẻ, nhưng nhìn nhiêu cũng thấy nhàm.
Thành Lâm Châu ở giữa Hà Nam và Sơn Tây, thương khách đi qua không ít, rất phồn hoa. Người đàn ông rắn rết nằm nhắm mắt trong xe ngựa, Nghi Lâm ở một bên rửa chân bóp chân cho hắn, nghẹn khuất không nói được lời nào.
“Mạnh tay một chút” Người đàn ông rắn rết miễn cưỡng nói, Nghi Lâm chu miệng, cô sống hai kiếp chưa từng xoa chân bóp vai rửa chân cho bất kỳ ai, ngay cả cha mẹ cô cũng chưa được hưởng đãi ngộ như vậy. Bây giờ thì hay rồi, gặp cái tên cặn bã này cực kỳ thích sai vặt cô, bóp vai rửa chân, lau mặt súc miệng, đút cơm rửa tay, thay dược châm cứu, mọi chuyện đều do cô làm hết, thiếu mỗi việc chiếu cố hắn đi ngoài thôi. Cô cũng muốn làm vẻ lắm, nhưng không được, chỉ cần đôi mắt phượng sắc bén của người đàn ông rắn rết này nhìn cô thì cốt khí chỉ là mây bay.
Xe ngựa không ngừng lại lập tức, người đàn ông râu dài vén màn xe chui vào “Huynh đệ, vi huynh bế đệ xuống” Người đàn ông rắn rết cảm kích nói “Không dám làm phiền huynh trưởng, tiểu đệ vẫn có thể đi đường được” Người đàn ông râu dài thấy thần sắc của hắn tốt hơn nhiều, không kiên trì, đi xuống ngựa đầu tiên, sau đó đứng cạnh xe đỡ người đàn ông rắn rết xuống xe.
Nghi Lâm cũng nhảy xuống xe ngựa, ngửa đầu nhìn tòa nhà chiếm diện tích lớn. Người đàn ông râu dài vừa đỡ người đàn ông rắn rết vừa nói Tòa nhà này là sản nghiệp mấy năm trước của ta, chưa tới lần nào hết” Nói xong ra lệnh cho Nghi Lâm tới gõ cửa, Nghi Lâm nghe lời đi tới bậc than, nhón chân cầm vòng sắt gõ cửa. Một lát sau, cửa nhà mở ra, một ông lão khoảng sáu bảy chục tuổi đi ra, nhìn Nghi Lâm với ánh mắt lạnh lùng, Nghi Lâm thuận tay chỉ xuống, ông lão nhìn theo, lúc thấy hai người đàn ông kia thì sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đi tới trước mặt người đàn ông râu dài, quỳ dập đầu xuống đất, khuôn mặt kích động.
Nghi Lâm nháy mắt mấy cái, chủ nghĩa phong kiến đáng ghét.
Tòa nhà này không nhỏ, có hồ nước núi giả, có nhiều loại hoa cỏ, có hành lang dài, cũng có một hàng nhà dài nhìn không hết. Nghi Lâm nhìn thấy rất vui ,ắt, khó trách người đàn ông râu dài đem người đàn ông rắn rết tới đây tĩnh dưỡng, nơi này tốt hơn sơn động kia rất nhiều.
Người đàn ông râu dài sắp xếp ba người ở một sân để tiện chăm sóc nhau. Nơi này tên thải Hà, trong này có một khu nhà hai tầng, chạm trổ bắt mắt, có phong thái của vùng Giang Nam, bên khu nhà trồng cây Hương Chương, cành lá xum xuê, cao lớn cứng cáp, hẳn là tuổi cây cũng không nhỏ. Bây giờ là tháng tám, đã qua mùa hoa, chắc không lâu nữa là kết quả. Bóng cây che một khoảng hồ nước rất rộng, trong ao là sen trắng, xung quanh hồ nước là những loài hoa đủ mà, rất xinh đẹp.
Nghi Lâm vừa liếc mắt đã thích nơi này, phòng của cô ở sát vách người đàn ông rắn rết, xa hoa hơn phòng của cô ở phái Hằng Sơn rất nhiều, nằm trên nệm gấm chăn mềm, có mùi hương nhẹ nhàng, thoải mái vô cùng. Bây giờ đang trong mùa hè, có hồ sen, theo lý thuyết phải có nhiều muỗi, nhưng mà trong sân có cây Hương Chương cao lớn nên không có con nào xuất hiện, cây Hương Chương này là thứ tốt, toàn thân đều là bảo bối, vỏ cây và quả của cây có thể làm thuốc, long não được làm từ cây Hương Chương này đấy! Lá của cây Hương Chương có công dụng khử trùng, nhưng cây này thường sinh trưởng ở phương Nam, phương Bắc không trồng nhiều.
Châm cứu cho người đàn ông rắn rết theo lệ thường, Nghi Lâm nói vài loại dược liệu để phối hợp thuốc với người đàn ông râu dài, người đàn ông râu dài vung tay lên nói “Ngươi viết dược liệu cần thiết ra là được” Vì vậy Nghi Lâm về phòng viết ra giấy, hôm sau đưa cho người đàn ông râu dài, sau đó hắn xoay người đưa cho người đàn ông rắn rết hỏi “Đông Phương huynh đệ, đệ biết một chút dược lý, nhìn xem có chỗ nào không thỏa đáng không?” Nghi Lâm tức giận tới nghiến răng, người này có biết cái gì là xấu hổ không?
Người đàn ông rắn rết miễn cưỡng liếc mắt một cái, chỉ thấy trên tờ giấy mỏng manh là chữ khải thanh tú, rất xinh đẹp. Người thích soi mói như hắn cũng phải thầm khen một tiếng chữ đẹp! Hắn cho rằng Định Dật sư thái ở phái Hằng Sơn nhất định dạy rất tốt, còn không thì chữ của Định Dật sư thái cũng rất tinh tế, tuyệt đối đẹp hơn vậy nhiều. Chữ này của Nghi Lâm là do học từ ông nội, học mười mấy năm, cô gái này lại có thiên phú, cho dù là chữ khải hay chữ thảo đều viết rất đẹp. Thấy huynh trưởng chờ hắn đáp lại, người đàn ông rắn rết nhếch môi cười tao nhã nói “Huynh trưởng làm theo là được” Người đàn ông râu dài cười hớ hớ đi ra ngoài.
Thấy không còn chuyện của mình, Nghi Lâm nhanh chóng cáo lui, cô không thích ở chung với mình người đàn ông rắn rết, vì tim cô sẽ đập nhanh, khẩn trương vô cùng, không phải thẹn thùng mà là sợ hãi. Nhưng người đàn ông rắn rết không tính tha cho cô, nhíu mày “Tới đấm chân cho ta” Giọng điệu không cho phép từ chối, thấy Nghi Lâm không động đậy, hắn cười đầy tao nhã nhưng có chút nguy hiểm nói “Hửm?” Hình ảnh này đúng là rất phong tình, rất đẹp trai!!!!
Nghi Lâm cảm thán người này thay đổi thất thường, vui giận thật thường, lúc nham hiểm khiến người khác sợ hãi, không giận mà có uy, lúc dịu dàng lại rất quyến rũ và xinh đẹp, khiến người khác mơ màng, yêu nghiệt mà người khác nói hẳn là như vậy.
May mà cô gái nhỏ này không phải là đứa mê trai, tư tưởng tốt, ngoài việc ồn ào yêu sớm năm trung học làm cô không còn ảo tưởng gì với đàn ông ra thì lúc đối mặt với trai đẹp cũng có sức chống cự.
Nghi Lâm không tình nguyện nhưng vẫn phải làm người hầu, ngồi bên giường đấm chân cho hắn, người đàn ông rắn rết thoải mái nhắm mắt, miệng vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, nếu là người thường, cho dù là Nghi Lâm chữa trị cũng phải mất mười ngày mới có thể xuống giường nhưng mà hắn, ngày thứ ba đã đi lại thong thả, hôm nay đã là ngày thứ bảy, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, tốc độ hồi phục nhanh khiến người khác phải kinh ngạc.
Lúc chạng vạng, người đàn ông râu dài trở lại, trên tay là dược liệu mà Nghi Lâm cần. Dược liệu rất bình thường nhưng ở trong tay Nghi Lâm thì không bình thường, cô vui vẻ trong lòng, đống dược liệu này chính là thành phần tạo ra mê dược, đây chính là sự bảo đảm cho việc chốn chạy trong tương lai của cô. Có điều, người xưa có câu, đạo ột thước ma ột trượng, cô gái nhỏ là người khôn khéo nhưng xin lỗi, người ta còn giảo hoạt hơn cô rất nhiều, người đàn ông rắn rết thản nhiên nói “Tiểu Nghi Lâm, làm tốt bổn phận của mình, nếu có sai lầm gì thì toàn bộ phái Hằng Sơn phải bồi tội thay đấy!”
Lời này rất độc! Độc con mẹ nó luôn! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghi Lâm đỏ lên vì tức giận, bình thường mặt cô rất ít khi đỏ bừng, nó thường là một màu tái nhợt, lúc này lại rất rõ. Trở về phòng đóng cửa lại, Nghi Lâm ngồi dưới đất ngẩn người, không thể phủ nhận, cô bị dọa sợ, cho dù trong lòng đã hiểu được sự tàn khốc ở giới võ hiệp, nhưng biết là một chuyện, gặp phải là chuyện khác. Cô không nghi ngờ tính chân thật của lời nói đó, bởi vì hiểu được nên mới sợ. Xuyên qua bốn năm, cô luôn tự do bên ngoài, nhìn cái gì cũng thấy là giả, cho nên câu nói đơn giản của người kia nói khiến cô cảm nhận được sự tuyệt vọng chân thận.
Ác mộng bám theo cô cả đêm, ngày hôm sau xuống giường thì khuôn mặt trắng bệch, điểm tâm đã có người đem tới, Nghi Lâm ở trong phòng uống chén cháo rồi lại lên giường nằm, đầu óc của cô mờ mịt, cả người không có sức, chỉ muốn nằm yên trên giường. Cho tới khi người đàn ông râu dài tới gọi cô đi đổi thuốc, châm cứu cho người đàn ông rắn rết cô mới lười biếng đứng lên.
“Nha đầu, ngươi bị bệnh sao?” Người đàn ông râu dài thấy khuôn mặt của cô không tốt, lo lắng hỏi.
Nghi Lâm lắc đầu bảo không sao, đi tới phòng bên cạnh châm cứu thay thuốc cho người đàn ông rắn rết, sau đó lại về phòng ngủ. Người đàn ông râu dài thấy cô như vậy, oán thầm người đàn ông rắn rết “Huynh đệ, đẹ dọa nha đầu đó quá mức rồi!” Người đàn ông rắn rết cười nói “Huynh trưởng không biết rồi, nha đầu này rất thông minh, nếu không thu được lòng của nàng ta thì sớm muộn cũng có chuyện. Tục ngữ nói, đánh rắn phải đánh ở chỗ bảy tấc, cầm tặc cầm vương [1], phái Hằng Sơn chính là chỗ bảy tấc của nha đầu đó, đệ gõ nha đầu đó trước, mặc dù nàng ta bất mãn nhưng lại có thể thu tâm, tương lai sẽ có lợi với chúng ta” Người đàn ông râu dài cảm thấy không đúng, giận dữ nõi “Con bé nhỏ tuổi như vậy, đệ cứ thích làm khó nó”
[1] Theo bác gúc là một trong những kế sách của Binh pháp Tôn Tử á Cái binh pháp này mình biết kế thứ 36: Chạy trốn =))) Còn có kế mỹ nhân/nam kế nữa Ba sáu kế của ổng có mấy kế đại nham hiểm
Nghi Lâm nằm trên giường một ngày, tới tối mới đứng lên rửa mặt, thay quần áo, cô lấy bình sứ màu lam, đổ ra một viên thuốc trắng, nuốt vào bụng, một lát sau, thân thể tốt hơn rất nhiều, không còn bủn rủn không có sức như trước. Cô đã hiểu rõ, kịch tích bắt đầu vào bảy hoặc tám năm sau, thời gian này vẫn còn sớm, đi theo người đàn ông rắn rết hoặc về phái Hằng Sơn cũng giống nhau, chẳng qua có chút nham hiểm khiến cô không thích thôi. Đợi sau khi Phúc Uy tiêu cục bị giết xong, cô tìm cơ hội về phái Hằng Sơn đẩy mạnh kịch tình, cô không tin, trong vòng bảy tám năm cô không lấy được tin tưởng của người đàn ông rắn rết kia, tới lúc đó xin kỳ nghỉ cũng không cho!
Cô đã suy nghĩ rất kỹ, dù sao cũng không có lựa chọn khác, đành phải đem việc lấy lòng người đàn ông rắn rết làm nhiệm vụ thôi.
Nhưng quyết định này khiến cô nghẹn khuất, Nghi Lâm nghĩ đường nào cũng không tốt hơn, trong lòng giống như bị mèo cào, rất khó chịu, nhưng mà thế nào, ai bảo cô không thể ngoan tâm mà buông tha phái Hằng Sơn làm chi! Đáng tội!
Nghi Lâm đi ra khỏi phòng, tự giác tới phòng người đàn ông rắn rết báo danh, không có cách khác, nhiệm vụ bây giờ của cô là lấy lòng cấp trên, hơn nữa việc lấy lòng này không phải chuyện dễ, phải từ từ mà làm, như vậy mới có hiệu quả. Lúc đi vào thì người đàn ông rắn rết dựa mình vào giường ăn cháo, tay phải hắn bị thương nên tỳ nữ ở bên cung kính đút hắn ăn, người đàn ông rắn rết thấy Nghi Lâm đi vào, mắt phượng liếc qua, nha đầu này thông não rồi!
“Tiểu Lâm Nhi, tới đây đút ta ăn cháo” Âm thanh của hắn có chút trầm, nghe có chút từ tình.
Tỳ nữ là người hiểu chuyện, cung kính đưa bát cho Nghi Lâm, sau đó yên lặng rời phòng. Nghi Lâm cố nén giận đi tới gần giường, làm việc của một người hầu. Ở sơn động năm ngày, lúc nào cũng phải chăm sóc hắn ăn uống nên coi như thuận lợi.
“Nghĩ thông rồi?” Uống cháo xong, người đàn ông rắn rết mở miệng hỏi.
Nghi Lâm ừ một tiếng, trong lòng rất ủy khuất. Người đàn ông rắn rết híp mắt, tay trái kéo cô tới gần, dịu dàng nói “Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó ngươi, giống như lời của huynh trưởng, chúng ta có thể sủng ngươi, cung phụng ngươi”
Cái gọi đánh một gậy rồi cho ăn kẹo ngọt chính là tình hình trước mắt đây.