• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Edit: Dương Tử Nguyệt

Chạng vạng, Hạ Tử Thah đến Tứ Quý, không giải thích về chuyện bị gim lỏng, cũng không nói bên ngoài có rất nhiều cao thủ mai phục, chỉ nói chuyện sáng sớm mai vào cung, bảo cô chuẩn bị sẵn sang, còn nói những chuyện cần chú ý, nói rất nhiều, cũng cẩn trọng nhắc nhiều lần. Nghi Lâm cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng người ta lại cười dịu dàng với mình, lại ở trên địa bàn của hắn, cô không thể đuổi hắn được

Đại khái biết mình ở lâu, Hạ Tử Thanh đứng dậy cáo từ, lúc đi có chút lưu luyến, cuối cùng Mộc Trí thấy không nổi, mạnh mẽ chặt đứt đối thoại, khiến Hạ Tử Thanh phải đi

Nghi Lâm chảy mồ hôi, cô không phải đứa ngốc, biểu hiện thân thiết của Hạ Tử Thanh lộ ra quá rõ ràng, với bộ dạng lúc này, chỉ có kẻ mù mới không biết hắn có ý khác với mình. Không nghĩ tới vị trang chủ này lại là đoạn tụ, không phải đã có vợ sao? Tuy rằng đã chết nhưng cũng có mấy tiểu thiếp, ngay cả con gái cũng có thể đi mua nước mắm rồi.

“A, cảm giác thế nào?”

Lời nói mát này phát ra từ miệng giáo chủ, Nghi Lâm tức giận trừng mắt nhìn người đang làm ‘vật trang trí’ “Huynh cũng không ra giúp ta”

Giáo chủ đại nhân dựa vào ghế sau, hừ một tiếng “Lâm Nhi của ta được người thích như vậy, ta vui mừng còn không kịp, sao có thể gây trở ngại muội?”

Nghe lời nói đầy mùi chua, Nghi Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, đi đến nâng mặt hắn lên, vô lại nói “Ta chỉ một mình huynh thích đã đủ, mỹ nhân như vậy, có thể tìm được nam nhân chất lượng tốt như huynh trên đời sao?” Nói xong còn hôn lên má hắn một cái, cười hì hì.

Giáo chủ đại nhân vốn khó chịu cũng vì câu này mà tốt hơn, tình yêu với cô càng nhiều hơn một chút.

Tờ mờ sáng hôm sau, Nghi Lâm bị Đông Phương Triệt dựng dậy, cô gái nhỏ cực kỳ khó chịu khi phải rời giường. Ăn sáng xong, đổi quần áo, đi ra với Hạ Tử Thanh và Mộc Trí, do cô phải vào cung nên Hạ Tử Thanh bảo ngoài ‘Hàn thiếu hiệp’ ra, ai cũng không thể đi theo, Nghi Lâm không muốn, nhưng Đông Phương Triệt tỏ vẻ hiệu, để Nghi Lâm vào cung một mình, ngay cả câu an ủi lẫn dặn dò cũng không nói làm cô gái nhỏ khó chịu vô cùng.

Tâm trạng Nghi Lâm rất tệ, vừa ngồi vào xe đã muốn ngủ bù, nhưng Hạ trang chủ khó lắm mới có cơ hội ngồi chung với ‘người tình trong mộng’, sao có thể bỏ qua? Vì vậy Nghi Lâm bất đắc dĩ, cũng khó chịu mà vui vẻ chào đón người chung xe – Hạ trang chủ.

Tâm trạng của Hạ trang chủ rất tốt, biểu tình hàm súc, cười nhẹ hỏi “Tối qua Hàn thiếu hiệp ngủ ngon không?”

Nghi Lâm miễn cưỡng liếc nhìn hắn nói “A, rất tốt!”

Hạ trang chủ bởi vì sự quyến rũ của người kia mà tim đập nhanh, bắt đầu hỏi “Hàn thiếu hiệp ăn dùng có quen không?”

Cô gái nhỏ có lệ nói “Ừ, tốt”

“Đây là lần đầu Hàn thiếu hiệp vào kinh?”

“A, đúng”

“Vậy đợi long thể bệ hạ tốt hơn, tại hạ sẽ cùng thiếu hiệp đi dạo trong thành”

Khuôn măt của đối phương rất chân thành, ánh mắt tha thiết, cô gái nhỏ cảm thấy từ chối cũng không tốt, nên hàm hồ nói “A, cảm ơn” Không đồng ý cũng không phản đối, nhưng mà vào tai Hạ Tử Thanh lại trở thành đồng ý.

Câu chuyện tiếp theo xoay quanh ở đề tài kinh thành, cơ bản là Hạ Tử Thanh nói, Nghi Lâm nghe, nghe giống như nghe ru, cô gái nhỏ suýt nữa ngủ gật, cũng may xe ngựa cũng ngừng lại, Nghi Lâm tưởng đã đến hoàng cung, nghĩ thì ra hoàng cung không xa, lại nghe Hạ Tử Thanh nói “Thì ra là thất điện hạ đến, tạ hạ xuống xe trước, Hàn thiếu hiệp đợi trên xe một lát”

Hạ Tử Thanh xuống xe, Nghi Lâm xóc màn che lên nhìn ra ngoài, thì ra xe ngựa còn chưa vào thành, cô cứ tưởng xe ngựa này có hiệu quả cách âm tốt, thì ra vẫn còn ở ngoài thành nên chưa nghe thấy tiếng người, đúng là ngốc muốn chết.

Cách xe ngựa khoảng ba mươi bước thì có hai mươi mấy con ngựa đứng đợi, người trên ngựa đều xuống cầm dây cương, Nghi Lâm thấy Hạ Tử Thanh và Mộc Trí đang hành lễ với một nam tử, buổi sáng có sương, khoảng cách lại hơi xa nên Nghi Lâm không thấy rõ bộ dạng của người đó, nhưng khí chất không tầm thường, chiều cao khoảng 178cm, khí vũ hiên ngang, khỏi phải nói, người này chính là Thất vương Chu Tư Văn trong truyền thuyết.

Chỉ thấy Hạ Tử Thanh nói gì với Chu Tư Văn, mặt vị vương gia kia nhìn về xe ngựa, Nghi Lâm sợ đến mức thả màn xuống, thở một cái, đó là vương gia cổ đại đó!!!

Tâm trạng rất phức tạp….

Hạ Tử Thanh cảm thấy nhiều như vậy nam nhân nhìn chằm chằm ‘Hàn Tiêu’ xem bộ dáng thực chói mắt, vội vàng dắt Nghi Lâm tay áo, nhiệt tình hướng nàng giới thiệu nói, “Mau tới bái kiến thất điện hạ.”

Một lát sau, có người đi đến gần xe ngựa, Hạ Tử Thanh đẩy cửa xe, nhấc màn xe, mỉm cười với Nghi Lâm “Hàn thiếu hiệp, nhanh xuống xe đến gặp điện hạ”

Nghi Lâm ngoan ngoãn nhảy xuống xe, cô vừa xuất hiện thì bốn phía chỉ có tiếng hít không khí, không có tiếng thở, cô gái nhỏ rất đẹp, giả nam cũng là cực phẩm, người không biết còn tưởng vị này là nam tướng nữ, hơn nữa là tướng đại mỹ nữ! Tuy mỹ nữ ít nhưng không phải không có, trong hoàng cung có rất nhiều, nhưng mỹ nam thì ít, nhất là loại mỹ thiếu niên cực phẩm, cực kỳ hiếm!

Cho nên lúc Nghi Laa vừa xuất hiện, những người thấy cô đều hút không khí, nếu bây giờ cô mặc nữ trang, hiệu quả sẽ không tốt như vậy, phương diện nam nữ không bình đẳng cũng được thể hiện rất rõ ràng.

Lúc Nghi Lâm xuống xe đã muốn nhìn diện mạo của Thất vương Chu Tư Văn, nói thế nào nhỉ, nếu không có hàm ria mét kia nhất định sẽ rất đẹp, nhưng râu dày nên mất đi chất lượng mỹ nam, nguyên nhân: khụ khụ, cô gái nhỏ ghét nhất nam nhân có râu, rất chói mắt.

“Gặp qua thất điện hạ” Nghi Lâm ôm quyền hành lẽ, nhưng không quỳ xuống, cô gái nhỏ không thích, dưới đất đầy tuyết, nếu quỳ thì quần áo sẽ ẩm ướt. Dĩ nhiên, nếu trong phòng, cô gái nhỏ sẽ xem xét thời thế.

Ánh mắt đầu tiên của Chu Tư Văn khi thấy cô là: kinh diễm, ngạc nhiên, sau ngạc nhiee là nghi ngờ, Hàn Tiêu này nhỏ tuổi như vậy, có thể cứu được phụ hoàng sao? Không đáng tin chút nào. Mặc dù thất vương nghi ngờ trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười thân thiết, giả vờ đỡ Nghi Lâm, ấm áp nói “Hàn thiếu hiệp miễn lễ, nghe Tử Thanh hay khen thiếu hiệp, hôm nay vừa gặp đã thấy không bình thường”

Nghi Lâm nghe ra đây là lời khách sáo, cô khiêm tốn xua tay nói quá khen, trong lòng lại thấy không đúng, lời dễ nghe ai cũng nói được, nhưng nếu mình không cứu được lão hoàng đế, chỉ sợ hắn sẽ thay đổi sắc mặt cho coi.

Tuy rằng nghi ngờ ‘Hàn Tiêu’, nhưng Chu Tư Văn không có sự lựa chọn, bây giờ chỉ có thể cứu ngựa chết thành ngựa sống, nếu không hoàng đế bang hà, đối tượng không hay sẽ là hắn và mẫu phi của mình, bởi vì mọi chuyện xảy ra rất đột nhiên, buổi sáng lão hoàng đế còn bình thường, buổi chiều liền hôn mê, nên Thất vương bị động, các thế lực lại muốn bức cung, bây giờ, điều tốt nhất là phải cứu cha hắn khỏi nguy hiểm, như vậy mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo vốn có, cũng may, mẫu phi hắn nắm mọi quyền hành trong cung trong tay, bệnh tình của lão hoàng đế cũng gạt được những người khác, nếu không đã rất phiền toái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK