Trong Phong Nhã viện có một ao nhỏ, bên trong nuôi hơn mười loại cá, thời tiết hôm nay có chút âm trầm như muốn mưa, kỳ kinh nguyệt của Nghi Lâm đến rất đúng lúc, bởi vì là ngày đầu nên ra không nhiều. Đông Phương Triệt không cho cô xuống giường, cô gái nhorkhoong muốn nằm trên giường, ỷ vào cửa sổ nhìn ra ao cá nhỏ bên ngoài, Nghi Lâm hưng phấn nói “Đông Phương, ta muốn câu cá” Từ cái ngày ái muội đó trở về sau, cô không gọi hắn là sư phụ mà gọi hắn là Đông Phương.
Hai người đều hiểu ý tứ này, dù sao cũng đã như thế rồi, nếu gọi ‘sư phụ’ cũng có chút hơi…
“Câu cá?” Đuôi lông mày Đông Phương Triệt nhếch lên, cười nói ‘Nếu muội không sợ đám giun mềm mềm tởm tởm đó thì chẳng sao”
Con giun… A….
Nghi Lâm thay đổi ý nghĩ ngay lập tức, nói “Ta không câu cá”
Thấy cô nhát gan như vậy, Đông Phương cốc đầu cô một cái, bất đắc dĩ nói “Nếu như muội đấu với người khác, nhược điểm này sẽ hại muội”
Nghi Lâm bĩu môi nói “Trên người ta có một đống mê dược, chưa ngu tới mức đi đánh nhau với người khác đâu”
Tuy cô nói cũng có lý nhưng hắn sẽ không để người khác có cơ hội ra tay với cô, nhưng mà… cái bộ dạng lúc này của cô giống như người ta đánh nhau đều là kẻ ngốc khiến hắn rất muốn đánh cô mấy cái.
Chạng vạng, cơn mưa tích góp trong một ngày bắt đầu hạ xuống, đám chim nhỏ bên ngoài cũng đi tìm chỗ trú mưa, Đông Phương Triệt vẫn giống như trước, đứng ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, nửa canh giờ trôi qua như thế. Nghi Lâm đã quen với chuyện này, với lại cô không tính để ý cái trò thiếu não này của hắn, cho nên lúc hắn xem mưa, cô chán nản nghịch bàn cờ, tự mình chơi trò cờ năm quân.
Đông Phương Triệt đột nhiên xoay người gọi cô “Lâm Nhi”
“Hả?”
“Vì sao muội không hỏi ta?”
“Hỏi cái gì?”
“Tiểu nha đầu, đừng giả bộ ngu ngốc với ta” Hắn thản nhiên nói.
Nghi Lâm cười cười, cầm quân cờ trên tay, không ngẩng đầu nói “Ai không có bí mật trong lòng, ta cũng có chuyện không muốn nói cho ngươi biết”
Đông Phương Triệt nghe vậy thì đề nghị “Vậy chúng ta trao đổi bí mật nhé?”
Nghi Lâm liếc hắn xem thường, trực tiếp lắc đầu từ chối, Đông Phương Triệt hỏi vì sao, Nghi Lâm nói “Bí mật là bí mật, nói ra thì đâu còn là bí mật nữa?” Đông Phương Triệt nói “Chúng ta thổ lộ tình cảm để xúc tiến tình cảm không tốt sao?” Nghi Lâm ngáp một cái, thản nhiên nói “Chưa từng nghe thấy phụ nữ càng thần bí càng có mị lực sao?”
Đông Phương Triệt nghe xong thì câm nín, nhưng cũng không ép buộc cô, thấy cô cũng nói có lý, càng thêm yêu thích cô, cũng có chút lo được lo mất.
Năm ngày sau, Nghi Lâm cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày nghỉ một lần trong tháng của mình, tâm trạng rất tốt, sáng sớm đã cầm kiếm để luyện Thương Hải, dáng người xa hoa, nhẹ nhàng dụ người. Đông Phương Triệt nhìn cô từ cửa sổ, nghịch ngợm lấy cây trâm ngọc trên đầu ném qua bằng nội lực, cây trâm mang theo lực sát thương và tốc độ rất nhanh, Nghi Lâm rất ít khi đánh nhau, trước kia luyện kiếm cũng có đấu với ba anh em nhà họ Đinh, nhưng mà tình huống bất ngờ như vậy là lần đầu cô gặp nên cô hoảng hốt, mắt thấy cây trâm sắp bay đến, cô quên mất sử dụng ‘Lăng Ba Vi Bộ’, Đông Phương Triệt lắc đầu, vung tay áo lên, cây trâm ngọc giống như cây kiếm sắc bén trở lại trong tay hắn. Một cái vung tay này của hắn, động tác mạnh mẽ nhưng lại tự nhiên, sinh động như nước chảy mây trôi, độ chính xác rất chuẩn, có thể làm như vậy phải có nội lực rất thâm hậu, cũng mạnh tới mức khiến người khác phải sợ hãi.
Đông Phương Triệt bay từ lầu hai xuống, cốc trán cô, trách mắng “Bây giờ đã biết muội yếu thế nào chưa?”
Nghi Lâm giống như chưa hoàn hồn từ chuyện lúc nãy, kinh ngạc chớp mắt mấy cái, không nói gì, Đông Phương Triệt thấy cô như vậy, lòng mềm mại, dịu dàng trấn an “Muội chưa từng đấu với người ta, lúc nãy không biết đánh trả không phải là lỗi của muội, sau này luyện tập một ít là được” Nghi Lâm không phải là người không biết tốt xấu, cử chỉ này của Đông Phương Triệt là để chỉ cho cô biết mình thiếu cái gì, để tránh cô mỗi ngày đều bảo mình giỏi võ công.
Ngoan ngoãn gật đầu nói “Vậy sau này ngươi phải thường đấu với ta”
Đông Phương Triệt vén tóc rối của cô lui sau tai, thản nhiên nói “Đương nhiên” Mặc dù hắn tin tưởng mình có thể bảo vệ cô một đời, nhưng chuyện gì cũng không thể đoán trước được, chỉ có cô mạnh mẽ mới có thể không bị tổn thương gì quá lớn.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua, bọn họ đã dừng ở Lạc Dương mười ngày, ngày nào Đinh Nhất cũng mang tin tức mới nhất tới, mấy ngày nay Lệnh Hồ Xung đều đến Lục Trúc hạng, ở trong phòng Nhậm tiểu thư hai canh giờ, không ai biết bọn họ làm gì trong phòng, chỉ nói ngày nào cũng có tiếng đàn truyền ra từ trong phòng, giống như hai người dạy và học đàn.
Võ công của Nhậm đại tiểu thư và Lục Trúc Ông không tồi, tới gần thì bọn họ sẽ phát hiện nên thám tử không dám tới gần.
Mà bên Nhạc Bất Quần lại không có gì đặc biệt, chỉ làm khác ở nhà họ Vương.
Nghi Lâm tò mò hỏi Đông Phương Triệt “Có phải Nhậm đại tiểu thư thích Lệnh Hồ Xung rồi không?” Đinh Nhất đứng tại chỗ kia, xem như chưa nghe cái gì, mà dù biết cũng không nói, biết điều lui ra. Đông Phương Triệt nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, thản nhiên nói “Nếu nàng ta thật sự thích đồ đệ của phái Hoa Sơn sẽ khiến người khác chê cười” Nghi Lâm hỏi tại sao, Đông Phương Triệt lau miệng cho cô, nhẹ giọng nói “Lâm Nhi, muội có biết người trên giang hồ gọi Nhậm đại tiểu thư là gì không?” Nghi Lâm lập tức đáp “Đồng Mộ Niên nói với ta rồi, rất nhiều người gọi nàng ta là Thánh Cô, phải không?”
Đông Phương Triệt nghe cái tên Đồng Mộ Niên thì nhíu mày, thấy sắc mặt tiểu nha đầu bình thường, hắn cũng không nói gì, đành nói tiếp “Các giáo chúng khắp Nhật Nguyệt thần giáo, còn có rất nhiều giáo đồ bên ngoài, mặc dù những người này đều là giáo chúng, nhưng thật ra bọn họ đều bị Tam Thi Não thần đan khống chế, ngày thường không có ai quản lý thì tự sinh tự diệt, hàng năm phải nhận thuốc giải một lần, lúc ta mới lên làm giáo chủ, cố ý ra oai phủ đầu bọn họ một chút, đưa thuốc giải tới muộn mấy ngày, những người này cũng không ngu, cầu ta không được thì chạy tới chỗ Nhậm Doanh Doanh xin, Nhậm Doanh Doan là con gái duy nhất của Nhậm giáo chủ, ta nhìn nàng ta lớn lên, đương nhiên không thể đánh vào mặt nàng ta, coi như bán cho nàng ta một nhân tình, để người trong giáo biết, mặc dù Đông Phương Bất Bại ta tàn nhẫn nhưng rất nhớ tình xưa”
Nghi Lâm ra vẻ buồn bã nói “Nếu những người này đến cầu ta, không phải thanh danh của ta sẽ lớn hơn nữa sao?”
Đông Phương Triệt cười ha hả, nhịn không được hôn trán cô một cái nói “Muội là đồ đệ duy nhất của ta, ai cũng biết ta sủng ái muội vô cùng, danh hiệu ‘Thánh Cô’ này là do giáo chúng tự phong, không có ý nghĩa gì với thần giáo, mà muội…. Danh hiệu của muội còn cao hơn nàng ta rất nhiều” Nói tới đây, hắn thở dài “Muội đến từ phái Hằng Sơn, thân phận rất mẫn cảm, mà muội lại rất coi trọng phái Hằng Sơn, nếu thân phận bị lộ ra ngoài, phái Hằng Sơn có thể sống yên sao? Nếu không phải cố kỵ điều này, thanh danh của muội không kém ta chút nào đâu”
Nghi Lâm đương nhiên hiểu được đạo lý này, nếu không phải mấy năm nay có Đông Phương Triệt đè nặng, thân thế của cô đã sáng tỏ khắp giang hồ, điều này khiến cô cảm kích rất nhiều.
Có điều…”Nếu không ở Hắc Mộc Nhai, dựa vào y thuật của ta nhất định đã nổi hơn tên Bình Nhất Chỉ kia, chắc hẳn mọi người đều ca tụng công đức của ta, gọi ta là thần y”
Lời này của cô không giả, nếu cô là đệ tử phái Hằng Sơn, dựa vào y thuật của cô nhất định sẽ rất nổi tiếng, địa vị của phái Hằng Sơn cũng sẽ từ đó mà đi lên. Đáng tiếc…cô gặp phải hắn, cho nên những điều đó đều trở thành mây bay, Đông Phương Triệt thấy cô chu miệng, biết điều không nói điều này, chỉ thúc giục cô ăn điểm tâm nhanh, tâm tư rất âm hiểm!
Về phần tại sao Nhậm Doanh Doanh vừa ý Lệnh Hồ Xung rất buồn cười….đã không quan trọng tới mức bàn lại, đáp án đã rất rõ.
Hai ngày nữa trôi qua, đêm nay, Đông Phương Triệt đột nhiên nói với Nghi Lâm, bảo cô chuẩn bị nhiều mê dược và độc dược, Nghi Lâm hỏi hắn muốn làm gì, cũng có chút phòng bị, sợ hắn đi làm chuyện xấu. Đông Phương Triệt tức giận nói “Không phải muội muốn gây phiền toái cho phái Tung Sơn sao? Bình thường ta đã không có thời gian ở với muội, nếu phái những người khác đi thì không ổn, đành phải dùng thủ đoạn ngầm này”
Khóe miệng Nghi Lâm co rút, nghe chữ ‘ngầm’ trong miệng Đông Phương Bất Bại…thật sự khiến người khác xấu hổ mà
~“Ngươi cam đoan chỉ đối phó với phái Tung Sơn thôi nhé! Tuyệt đối không được làm hại người khác” Cô lo lắng yêu cầu.
Đông Phương Triệt khinh thường nói “Nếu không phải vì muội để ý phái Hằng Sơn, không muốn làm rối, ta cần gì phải làm mấy thủ đoạn tiểu nhân này?” Vì cô, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là ma giáo cũng chú ý quy củ của giang hồ, mấy thứ như mê dược này đúng là không lên mặt bàn được.
Nghi Lâm biết hắn vì mình, cảm thấy cảm động, nhịn không được dịu dàng nói “Làm vậy có thể khiến người khác giận không? Có mang tới phiền toái cho Nhật Nguyệt thần giáo không?” Dù sao cái loại kỹ xảo ti bỉ này, đối với chính đạo mà nói thì chỉ có ma giáo mới làm được. Nếu vì hành vi ích kỷ của cô mà làm phiền Nhật Nguyệt thần giáo…còn khiến hai bên đánh nhau… Nhớ tới cái cảnh quần hùng vây quanh Quang Minh đỉnh trong [Ỷ Thiên Đồ Long Ký]… Cái này…. Thật sự rất đáng sợ….
Biết nha đầu này bắt đầu mềm lòng, Đông Phương Triệt thản nhiên nói “Yên tâm, ta sẽ để lại chút chứng cứ, chỉ thẳng về phía Bạch Liên giáo của Nam Cương”
Bạch Liên giáo? Tuy rằng chuyện này không có đạo đức, nhưng Bạch Liên giáo lại ở Nam Cương, chuyên dùng độc, chính đạo cũng không thể vì mấy người bị phế võ công của phái Tung Sơn mà chạy tới Nam Cương báo thù. Nghĩ tới đây, Nghi Lâm nói với Đông Phương Triệt “Vậy ngươi đừng có giết người của phái Tung Sơn, chỉ phế võ công của mười ba người là được, năm trước không phải ngươi đã phế ba người sao? Còn mười cũng đừng giữ lại ai”
Đông Phương Triệt im lặng nhìn cô, rất muốn nói, với người tập võ mà nói, phế võ công còn không nhân từ bằng việc lấy mạng họ luôn, nhưng người của phái Tung Sơn không thể giết, nếu giết thì vấn đề rất nghiêm trọng, có khi ‘ăn trộm gà không được mà mất nắm gạo’, đắc tội cả hai bên, hắn không sợ chính đạo và Bạch Liên giáo kia, nhưng nếu họ liên thủ lại thì Nhật Nguyệt thần giáo sẽ tổn thương rất lớn, hắn là giáo chủ, phải tìm điều tốt ban cho giáo chúng chứ không phải đưa họ tới miệng của tử thần.
Đêm nay, có hai tên có chú ý rất thiếu đạo đức nói chuyện, giang hồ sắp chuyển trời rồi….