Tôi đương nhiên sẽ không biết chính là ngay sau khi tôi ngồi thuyền theo Tưởng Cán rời đi, Cam Ninh ngơ ngác đứng ở bờ biển tôi rời đi, thất thần hơn nửa đêm. Sau đó, đến trời sáng lên, hai tay Cam Ninh nắm chặt quyền không chịu buông, giờ phút này, càng nóng nảy đi tìm Lữ Mông.
“Lữ Tử Minh!” Cam Ninh tìm được đến phòng hắn, thô bạo đá văng cửa. Hắn phát điên đến mức muốn đánh một trận, nhưng Lữ Mông lại không ở bên trong.
Cam Ninh muốn đi tìm Lữ Mông, Lữ Mông từ trong phòng Cam Ninh đi ra, hướng về phía hắn nói: “Ta cũng đang muốn tìm ngươi.”
Nhìn hắn từ trong phòng mình đi ra, cơn giận của Cam Ninh lại càng lớn, nắm đấm xông thẳng tới trên mặt Lữ Mông.
Đột nhiên cứ như vậy, Lữ Mông hoàn toàn không có phòng bị, sau khi thực sự ăn một quyền, mới giữ chặt một tay kia Cam Ninh kia muốn đánh tiếp, quát: “Cam Hưng Bá! Ý huynh là sao?”
Cam Ninh chỉ tức giận, cũng không nói lời nào, hai người đang giằng co, chợt nghe được tiếng của Chu Du lúc này đột ngột vang lên.
Mà nhìn hai người trước mắt xoay người đánh nhau như vậy, Chu Du lại thốt lên như không hề có một câu nào dành cho bọn họ: “Ôn Nhiễm ở đâu?! ”
Đúng vậy, Chu Du đang tìm Ôn Nhiễm. Đúng như đám người Giả Hủ nói, Chu Du đang khẩn trương tìm kiếm tôi. Mà nguyên nhân hắn sinh ra hành động như thế, cũng là bởi vì tôi có lẽ đều sắp quên đi một chuyện – năm đó khi tôi rời khỏi Đại Kiều vào quân doanh, từng cho nàng một túi vải.
Tôi nói rồi, bên trong chỉ có một tờ giấy, mà trên tờ giấy kia viết rõ nội dung… mong tướng quân ít săn bắn, chú ý nhiều hơn, phòng thích khách phục kích.
Nói đến cũng trùng hợp. Đại Kiều vừa hay thu dọn quần áo vào đêm trước khi Tôn Sách bị ám sát thì phát hiện cái túi vải mà tôi từng đưa cho nàng. Vì vậy, mở ra và nhìn thấy những từ ngữ khủng khiếp như vậy. Ngày hôm sau, nhìn phu quân chuẩn bị đi săn bắn, nàng đột nhiên sợ hãi hỏi hắn có thể đừng đi hay không. Nhưng Tôn Sách chỉ mỉm cười bảo Đại Kiều không cần lo lắng.
Vì thế ngày đó, Đại Kiều cầm tờ giấy thấp thỏm, cuối cùng nhận được tin tức trượng phu bị ám sát. Nàng ngất xỉu, run rẩy cầm tờ giấy trong tay cũng như hồn lìa khỏi xác.
Sau khi tang lễ qua đi, Tưởng Cán đến thăm, Chu Du biết tâm tư của hắn, đáy lòng cười nhạo lười quan tâm hắn. Chính mình lại một lần nữa đến căn phòng trước Tôn Sách để nhớ lại người tri kỷ này. Cuối cùng, tìm thấy mảnh giấy. Giống như trong trong bóng tối trời định, mảnh giấy kia bị thổi trên mặt đất lạnh lẽo, thổi lên người Chu Lang.
Vì vậy, Chu Du hoảng hốt đi hỏi nguyên nhân tờ giấy này của Đại Kiều. Đại Kiều kinh ngạc nhìn Chu Du, thảm thiết cười nói: “Sớm đã có người dự đoán, đúng không? ”
Chu Du hỏi nàng ấy là ai, tờ giấy này lấy từ đâu ra.
Đại Kiều chỉ lắc đầu: “Nàng ấy không phải người ở đây, ta không biết.”
Chu Du không có cách nào, sai Tiểu Kiều đi nói chuyện với chị gái.
Đại Kiều cuối cùng cũng nói ra là nha hoàn các nàng từng quen biết, Thập Nhi.
Tiểu Kiều khiếp sợ, e ngại, nhưng vì phu quân của nàng, vẫn đem chân tướng nói ra: “Vâng… Đó là Ôn Nhiễm. Thiếp thân lừa phu quân, nàng không phải biểu đệ gì của thiếp, thật ra là nha hoàn nhà chúng ta, không biết vì sao một lòng nghĩ đến chuyện gia nhập quân doanh, mới có thể…”
Ôn Nhiễm… Ôn Nhiễm… Chu Du suy tư, hắn còn có chút ấn tượng với người này. Vì thế không đợi thê tử hắn nói xong, hắn đã khẩn trương đi tìm ra Ôn Nhiễm xem đến cùng là ai?
Vì thế, mới có cảnh tượng mở màn kia.
“Các ngươi sớm biết nàng là nữ tử sao?” Chu Du hỏi.
“Không biết.” Lữ Mông bình tĩnh trả lời.
Cam Ninh thì không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ thầm Lữ Mông luôn luôn không đơn giản này thì ra cũng có thể không thành thật như vậy.
“Có biết nàng ấy đi đâu không?” Chu Du hỏi lại.
“Không biết.” Lữ Mông lại trả lời.
Cam Ninh vẫn không nói lời nào.
“Lĩnh phạt?” Chu Du bất đắc dĩ, đây đã là giới cực hạn nhẫn nại của hắn.
Hai tiếng “Tuân lệnh” không chút do dự từ trong miệng Lữ Mông, Cam Ninh toát ra.
Chu Du cuối cùng cũng tức giận. “Đạp khắp Giang Đông tìm nàng ấy cho ta! ”
“Ta biết ngươi biết rõ nàng ấy đi đâu.”
Sau khi Chu Du rời đi, Lữ Mông nói với Cam Ninh đang xoay người lai.
“Vậy từ khi nào huynh biết được thân phận của nàng ấy?” Cam Ninh không tiếp lời, hỏi ngược lại.
“Trong khoảng thời gian chúng ta bị rơi xuống vách núi, bị nước cuốn trôi đi”
Được đáp án, Cam Ninh trở vào phòng.
“Nàng ấy đâu?” Lữ Mông không cam lòng, tiếp tục truy vấn.
“Là ngươi ép nàng ấy rời đi.” Cam Ninh lạnh lùng nói. Khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, cuối cùng hắn vẫn nói cho người huynh đệ mà hắn vẫn luôn rất khâm phục: “Nàng ấy theo Tưởng Cán đến Tào doanh. ”
Mặc dù, trên con đường đó, huynh đệ bọn họ không thể đoán trước được sẽ xuất hiện một nữ nhân như vậy, nhưng Cam Ninh hiểu được, Ôn Nhiễm thích Lữ Mông. Và hắn, không thể, chỉ có tình huỳnh đệ, cũng không nỡ bỏ.
Còn Lữ Mông, còn đang khiếp sợ câu nói vừa rồi của Cam Ninh. Nàng đi Tào doanh?! Làm sao nàng ấy có thể đến vùng đất hổ lang đó! Hắn nghĩ, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nàng nữa. Mà lời thật lòng xin lỗi, hắn cũng không có cơ hội để nói cho nàng biết.
Tôn Thượng Hương khóc thảm thiết vì cái chết của Tôn Sách. Nàng cảm thấy mình đã làm ra chuyện xấu, hết lần này tới lần khác báo ứng đến trên người ca ca nàng. Vì thế nàng khóc lóc nói cho Lữ Mông biết chân tướng mình hãm hại Ôn Nhiễm. Lữ Mông bị chân tướng bất ngờ này đả kích, trong nháy mắt không biết nên làm thế nào.
Sau hai ngày suy nghĩ, hắn mới quyết định đến xin lỗi Ôn Nhiễm. Nhưng nàng ấy đã biến mất.
Ở sâu trong nội tâm của hắn, hoạt động tâm lý bí ẩn kia là gì, cũng không vì thế mà đau đớn tiếc hận, hắn thậm chí có một chút giải thoát thoải mái.
Thế cho nên một ngày sau này, khi tiểu nha đầu tùy hứng kia đã trưởng thành, và hoàn toàn hiểu chuyện, khi Tôn Thượng Hương hỏi hắn như vậy…
“Muội thực có lỗi vì khi ấy còn nhỏ. Nhưng trên thực tế, vào thời điểm đó, huynh cũng không yêu người đó rất nhiều? ”
Hắn mới có thể nhẹ nhàng cười, khẽ gật đầu trả lời như vậy: “Tất cả đều là mộng đẹp thời thiếu niên, khi đó, ta căn bản không hiểu như thế nào là yêu”.
Gốc hoa đào ở góc sân vẫn nở hoa như trước kia, hắn cũng đã từng hôn một nữ tử dưới bóng hoa kia.
Nữ tử kia, nàng từng nghiêm túc nói thích một người như vậy, người kia họ Lữ tên Mông tự Tử Minh.
Nữ tử kia, có thể không để ý đến tính mạng của mình mà cứu hắn.
Nàng ấy nói nàng ấy đến Giang Đông, tất cả là vì hắn, nhưng nàng ấy quyết định rời đi cũng là vì hắn.
Nghĩ đến những điều này, khóe mắt Lữ Mông có chút ướt át.
Bởi vì hắn chỉ có thể xin lỗi, hắn ở một sớm nào đó, đã ý thức được… Hắn không yêu nàng ấy.
Hắn không thể đáp lại tình yêu nồng nhiệt của nàng.
Nên thừa nhận như thế nào, trước kia hắn bị bản năng đàn ông chi phối hành vi ngôn ngữ. Tỉnh táo lại, Lữ Mông cuối cùng cũng rõ, nữ tử hắn yêu không phải là Ôn Nhiễm.
Chưa bao giờ.
Trong phòng, Cam Ninh nhìn chiếc giường trống sau khi Ôn Nhiễm rời đi, nếp gấp trên đó thậm chí còn có hơi ấm của nàng. Hắn chưa từng nghĩ tới, tiểu tử thích khóc Ôn Nhiễm kia, lại thật sự là nữ nhân!
Bằng không, hắn cũng không sinh ra cảm giác khác biệt với một nam nhân mà âm thầm khổ não.
Thế nhưng, vì sao, giải quyết tâm ma quấy nhiễu đã lâu, ngược lại hắn lại càng thêm không vui.
Không ai có thể nghe hắn kể lại, sự ra đi của Ôn Nhiễm khiến Cam Ninh hắn khổ sở như thế nào?
Hắn vẫn không biết nàng vẫn gọi hắn là Phá dỡ là có ý gì, hình như cũng không có cơ hội hỏi nữa, bí ẩn này đến chết hắn cũng sẽ không biết.
May mắn còn có một xưng hô như vậy, chỉ thuộc về hắn, thuộc về Cam Ninh cùng Ôn Nhiễm.
Nằm xuống giường của Ôn Nhiễm, hắn chợt nhớ tới từng có một đêm, nàng bị sốt, hắn từng ôm nàng ngủ.
“Hắc hắc, ha ha” ngây ngốc cười hai tiếng, Cam Ninh lại sắp rơi lệ.
Cam Hưng Bá, mẹ nó phát bệnh gì! Hắn âm thầm mắng mình như vậy.
Xoay người, chuông bên hông kêu tinh tinh, giống như nàng đã từng hỏi hắn treo chuông có phải vì cô gái đưa tiễn mình hay không. Mà hắn quả thật từng có ý nghĩ, sau này có nữ tử chung tình sẽ đem chuỗi chuông này tặng cho nàng.
Một tiếng vang nặng nề, hắn từ trên giường ngồi dậy, dùng sức đánh mình một cái. Hẳn nên đem chuỗi chuông này làm kỷ niệm tặng cho Ôn Nhiễm, nhưng lại nghĩ lại, thứ loang lổ xấu xí này có ai để ý chứ.
Tháo chuông ra, hắn đặt nó ở một nơi. Nếu vẫn còn cơ hội sẽ tặng, nếu không còn cơ hội để tặng..
Thì, nơi đó là chỗ của nó.
Xảy ra những chuyện đó, đều là do tôi, nhưng đương sự như tôi đây..Lại không biết gì.
Nếu có thể, vẫn nên không biết.