Cái ôm đêm đó cũng không kéo dài bao lâu, thực sự khiến tôi cảm thấy quá gấp mà từ từ luyến tiếc rời khỏi vòng tay hắn.
Đối với tôi mà nói, thời gian trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia dĩ nhiên đã có thể kéo dài thành vĩnh hằng.
Chỉ là, khoảnh khắc sau đó khi tôi đứng bên cạnh hắn nhìn hắn, cũng không biết hắn có thực sự chuyên chú ngắm sao trời không? Cũng rất muốn biết cái ôm vừa rồi đến tột cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì? Nhưng tôi dĩ nhiên không dám hỏi ra miệng, cuối cùng chỉ có thể tự mình kết luận, đó là… tôi nghĩ quá nhiều.
Thấm thoắt đã hơn nửa tháng trôi qua, lời Quách Gia nói trong quân doanh bảo không quá một tháng có thể đình chiến có vẻ như có chút điều ra tiếng vào. Nhất là sau khi phía Viên Thiệu vận chuyển một đống lương thảo chất đống, khiến quân sĩ có phần càng mệt lả hơn. Quan Vũ thỉnh thoảng lại nhìn về phía nam, nét mặt hiện rõ vẻ lo âu.
Đúng như lịch sử đã định, Lưu Bị đã rời Viên Thiệu đến Nhữ Nam.
Khi Quách Gia biết được tin này, mới thở dài Lưu Bị thật sự là một nhân tài, người huynh đệ Quan Vũ của hắn đã giết hai vị ái tướng của Viên Thiệu, nhưng hắn vẫn có thể tiêu diêu được phái đi trấn thủ Nhữ Nam. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm tôi: “Chẳng lẽ cố gắng bao lâu như vậy, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể đổi lấy ba phần thiên hạ sao?”
Tôi cũng không biết trả lời hắn sao, sau tất cả, đây chính là lịch sử không thể thay đổi!
“Thiên hạ. Chỉ có một!” Quách Gia phất tay áo đứng dậy.
Tiếp xúc lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn hàng mày của hắn nhíu chặt.
Tôi muốn giúp hắn, nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì.
Hiện tại, vì tình hình bên Viên Thiệu có biến chuyển, Tào Tháo lại gọi Quách Gia tới, người không giúp được gì như tôi vẫn bị hắn yêu cầu đi theo phía sau.
“Chủ công không cần phát sầu, đống lương thảo Viên Thiệu này e là có thể không ăn được.” Quách Gia thong dong nói.
“Phụng Hiếu nói lời này có ý gì?”
“Chủ công chớ nóng vội, nếu tin đệ, chỉ cần một chữ….chờ.”
Nghe hắn nói như vậy, đầu tôi như được khai sáng nhớ tới một chuyện. Trong lịch sử, hình như có một người ở chỗ Viên Thiệu đến đầu quân cho Tào Tháo, đốt lương thảo của Viên Thiệu, quyết định thắng bại trận Quan Độ này. Chỉ là sao Quách Gia này, lại thần cơ diệu toán đến vậy, giống như đã sớm đoán ra.
Tào Tháo không nói gì, hắn quay lưng lại với chúng tôi.
Ở lập trường của hắn, lo âu như vậy, cũng là điều hiển nhiên.
Tôi kéo ống tay áo Quách Gia, nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy có chắc có thể đợi người kia đến không?”
“Hả, ai? Ta đã bao giờ nói ta đang chờ đợi ai sao?” Âm điệu Quách Gia vẫn như thường, tự nhiên lại hấp dẫn ánh mắt của Tào Tháo. Nơi này không có người thứ tư, tôi không qua mắt được ánh mắt nghi ngờ của Tào Tháo, cuống quít cúi đầu.
“Phụng Hiếu đang nói chuyện gì vậy?” Tôi nghe Tào Tháo hỏi như vậy.
“Hả, theo ý trời. Vị kỳ tài ủ rượu này đang nói chỉ cần chúng ta đợi một người là được.” Tôi hoàn toàn có thể nghe ra ý cười trong giọng nói của Quách Gia, cũng không biết là ý gì.
Tào Tháo một lần nữa lại im lặng. Bầu không khí ngắn ngủi trong phút chốc có vẻ khá trầm tư, Quách Gia lại nói: “Còn không giải thích tỉ mỉ cho chủ công nghe, Ôn Nhiễm cô nương.”
Có lẽ bởi vì khi ấy tôi cúi đầu, cho nên cũng không nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Tào Tháo hiện giờ. Một phần do con quạ đen Quách Gia này lại thêm nếm vào: “Quả là nữ từ đến từ Giang Đông năm ấy, ta đã giải thích với chủ công nguyên nhân giữ nàng ta lại còn gì?”
Nghe hắn nói như vậy, tôi lại càng không cách nào, nếu không có kiến thức đi vào, Tào doanh cũng không phải là nơi dễ kiếm chỗ đứng cho mình.
“Vậy xin mời vị cô nương này, nói nghe xem sao?”. Tào Tháo nói chuyện rất từ tốn với tôi.
Tôi không thể làm gì được, chỉ có thể đem điểm lịch sử này ra miêu tả lại một chút, sau đó kết quả cuối cùng cũng giống như Quách Gia nói, đó chính là chờ.
May mắn là lịch sử vẫn diễn ra như đã từng xảy ra, người từ Viên Thiệu đến nương nhờ Tào Tháo, là một mưu sĩ tên là Hứa Du. Hắn kể cho Tào Tháo biết chi tiết và rõ ràng về tình hình lương thực của quân viên ở Ô Sào, đồng thời đề nghị Tào Tháo xuất kỳ binh đánh lén Ô Sào. Tào Tháo đương nhiên rất mừng rỡ, chỉ để lại đại tướng Tào Hồng, Quách Gia và các tướng thủ quân doanh, tự mình dẫn năm ngàn binh cưỡi cờ hiệu quân Viên Thiệu, lợi dụng đêm tối tập kích Ô Sào, thừa thắng xông lên.
Kết quả trận đánh này nghe qua cũng đoán ra. Tào Tháo đánh bại quân Viên Thiệu, tiêu diệt bảy, tám vạn quân Viên, thu giữ được một lượng lớn kho báu, quân lương trang bị. Viên Thiệu cùng con trai cả Viên Đàm dẫn hơn 800 người cưỡi qua sông Hoàng Hà. Trận Quan Độ từ đó kết thúc với thắng lợi thuộc về Tào Tháo.
Trên đường trở về Hứa Đô, Tào Tháo và Quách Gia cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Toàn bộ quân đội cũng chỉ có một chiếc xe ngựa này.
Vốn tưởng bản thân phải gánh mạng khổ suốt đường đi về, ai ngờ Trương Liêu lại rất kịp thời xuất hiện, hỏi tôi có cần một con ngựa để khỏi đi bộ hay không?
Nhưng nói thật tôi không thông thao kỹ thuật cưỡi ngựa, tuy ở Giang Đông có học qua một chút, nhưng chuyện cưỡi ngựa coi như bỏ qua đi. Vì vậy, tôi chỉ đành lộ ra vẻ khó xử từ chối ý tốt của Trương Liêu.
Trương Liêu trầm ngâm một hồi, lại nói: “Nếu cô nương không ngại, có thể cùng ta cưỡi một ngựa.”
Tôi hết phần kinh ngạc, theo bản năng nhìn người đang đi bốn phía: “Chuyện này… Chúng ta có thể không?”
Trương Liêu không do dự gật đầu. “Chỉ cần cô nương không ngại, thì không sao.”
Tôi ngược lại lại rất do dự, lại nhìn đoàn xe ngựa phía trước đã sớm đi xa, còn tôi và Trương Liêu đã có chút bị bỏ lại khá xa. Suy nghĩ lại, nếu đi bộ, đường dài như này thực sự là muốn bức chết tôi, vì thế cho dù ngượng ngùng tôi vẫn gật đầu đa tạ Trương Liêu.
Hắn dìu tôi lên ngựa và sau đó ngồi lên. Giữa lưng tôi và ngực trước của hắn, hắn vẫn lịch sự để lại một khoảng không gian đáng kể. Chỉ là, bàn tay giữ chặt dây cương phải có tư thế vòng quanh tôi, tôi hơi có chút mất tự nhiên. Nghĩ lại, nếu ở trong mắt người ngoài, chuyện này ít nhiều cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, ai bảo hiện giờ tôi vẫn đang khoác trên mình bộ trang phục nam nhân.
Cùng hắn cưỡi ngựa đi như vậy, không nói lời nào, tôi lại cảm thấy hơi kỳ, nhưng nói, lại không biết tìm ra đề tài gì để nói. Tôi cứ đau đầu vì chuyện này một hồi, đột nhiên lại nghe Trương Liêu mở miệng.
“Cô nương rất bất an sao?”
Tiếng âm tiết phát ra từ cổ họng của hắn cách tôi rất gần, tôi rùng mình, mới nhớ ra hắn vốn ở phía sau tôi, chỉ cách tôi trong gang tấc mà thôi.
Tôi thầm nghĩ nhận được nhiều ân huệ như vậy của hắn, nào dám nói gì mà bất an chứ? Chỉ đành lộ ra một vẻ mặt tươi cười: “Sao có thể, nào có gì làm cho người khác an tâm bằng được ngồi trên lưng ngựa của Trương tướng quân đây!”
“Ha ha” Trương Liêu lại cúi đầu cười: “Dù sao trong mắt người khác cô nương đang là nam nhân, không cần quá câu nệ”.
Tôi một đầu mơ hồ, tuy nói là vậy, nhưng tôi biết rõ bản thân là nữ nhi! Vừa nói vậy, tôi lại chợt nhớ tới một vấn đề: “Nói đến Trương tướng quân, ở thời đại này mà nói, nữ tử không phải đều nên biết rụt rè, nam nữ thụ thụ bất tương thân sao? Sao ở chỗ ngài, ta lại không thấy có ý này?”
Trương Liêu khẽ thở dài một tiếng. “Có lẽ…Đã bị người nào đó ảnh hưởng quá sâu… A, cô nương thứ lỗi, có phải Văn Viễn đã xúc phạm cô nương hay không?”
Tôi theo bản năng, vốn định quay lại giải thích cho hắn, ai ngờ dường như động tác của tôi lại làm cho ngựa kinh hãi, khiến tôi cũng lắc lư đến mất cân bằng. Lúc này, Trương Liêu đã nhanh đưa bàn tay ra đỡ lấy tôi.
Tôi nhìn hắn chỉ vịn tay tôi, nắm lấy thời cơ nói: ” … Cảm tạ tướng quân. Những lời vừa rồi, xin hãy thứ cho sự xúc phạm của ta.”
Sau đó tôi nghĩ đến người nào đó từ miệng hắn, đang định hỏi ra là ai, nghĩ lại dĩ nhiên, lại có thể đoán được vài phần. Không ai khác, chính là mối tình đầu thần bí của hắn, nghe hắn kể đôi ba câu, tôi lại nghĩ đó là một vị cô nương không tầm thường.
Tôi chợt có hứng thú, hỏi hắn: “Đường dài dài dằng dặc, không biết Trương tướng quân có thể nói với ta câu chuyện về cô nương kia cùng mối tình đầu của ngài hay không?”
Quyết định chọn đề tài này, chỉ là không biết Trương Liêu có nể mặt tôi mà kể không?
Đợi hồi lâu, Trương Liêu xem như đã mở miệng. Giọng nói trầm thấp và xa xăm của hắnthực sự thích hợp để kể loại chuyện này.
“Vâng, nàng ấy là một nữ tử rất đặc biệt. Lần đầu tiên gặp nàng ấy, ta đang trên đường tất thắng từ chiến trường trở về, thì gặp nàng ấy đang hôn mê bên bờ sông, ta đã cứu nàng ấy. Sau khi tỉnh lại, ngoại trừ tên tuổi của mình, nàng chẳng nhớ gì? Nàng nhìn rất đẹp, một đôi mắt phượng phong tình vạn chủng…”
(*): Phong tình vạn chủng (đủ loại phong tình)
Nghe xong điều này, tôi không thể không hít một hơi, bởi vì hắn nói đôi mắt của tôi giống như đôi mắt nàng ấy. Nhưng tôi với cái gì phong tình vạn chủng rõ ràng không liên quan đến nhau, đây không phải là đang châm chọc tôi sao?
“Nàng ấy thường có những nhận định tuyệt đỉnh, có đôi khi ta tự hỏi liệu có phải nàng ấy đến từ bầu trời nơi khác không? Khi đó, ta vẫn còn ở dưới trướng Đổng Trác, nàng ấy bảo ta giao hảo với Lữ Bố. Tóm lại, khi đó nàng ấy dường như rất chắc chắn, Đổng Trác sẽ chết trên tay Lữ Bố. Thậm chí, nàng ấy còn nói với ta, ta chỉ có thể ở dướng trướng Thào Tháo mới có thể phát huy được tối đa… Những lời nói của nàng ấy khiến ta bất giác bật cười, nhưng cho đến bây giờ đã thật sự thành sự thật”.
“Những ngày nàng ấy ở bên cạnh ta, ta cảm thấy không khí mỗi ngày đều rất dễ thở. Nhưng vào một ngày nọ, vào ngày ta định chuẩn bị sính lế muốn thổ lộ với nàng, thì đột nhiên ta lại nhận được lệnh ra ngoài làm nhiệm vụ. Mãi đến tối mới trở về, nhưng cũng từ khi ấy ta không bao giờ có cơ hội nhìn thấy nàng ấy thêm lần nào nữa. Nàng ấy như đã biến mất, còn ta cũng không thể hỏi bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra với nàng ấy nữa!”
“Cô nương có biết, sau này ta gặp lại nàng, là ở đâu không?” Hắn ta đột nhiên dừng lại và hỏi tôi như vậy.
Tôi đang nghe đến mức như nhập thần, mới bừng tỉnh lắc đầu, thầm mong hắn nên tiếp tục kể tiếp.
“Ha ha” Trương Liêu vẻ mặt cười khổ: “Là ở Tào doanh. Thân phận của nàng…đã trở thành phu nhân của chủ công.”
“Tào Tháo?!” Tôi ngạc nhiên: “Nàng ấy trở thành nữ nhân Tào Tháo sao? Tại sao vậy?”
Trương Liêu gật gật đầu: “Nhưng ta lại không biết vì sao. Nàng ấy nói với ta rằng nàng ấy thực sự yêu chủ công.”
“Vậy nữ nhân này, người này hiện giờ ra sao?” Tôi hỏi cẩn thận.
“Đã không còn nữa, mấy năm trước, đã qua đời.” Giọng nói Trương Liêu khàn khàn, có lẽ trong giây phút khơi mào lại chuyện này, hắn cũng rất đau lòng.
Tôi cũng muốn nói lời xin lỗi với hắn, là tôi khiến hắn phải nhắc lại một quá khứ đau lòng như vậy. Nhưng, giờ phút này, lời xin lỗi đối với hắn thì sao chứ?
Câu chuyện rất đáng để suy đoán ra các tình tiết truyện. Tôi lắng nghe xong, cũng cảm thấy dạt dào cảm xúc.
Thế sự khó lường, kết quả cuối cùng của mỗi chúng ta, không ai có thể lường trước được. Vì không lường trước được, mới xâu chuỗi thành những năm tháng nhân sinh của mỗi một kiếp người sinh ra trên thế gian này.
Những năm tháng nhân sinh có đôi khi không thể lãng quên, có đôi khi thật bất ngờ, và có đôi khi cảm thấy sợ hãi đến tột cùng.
Tình cảm cũng vậy, có đôi khi thật khó khăn để thổ lộ ra.
Hai ngày trở về Hứa Đô, tôi lại chưa từng gặp Quách Gia.
Buổi tối hôm đó, tôi chán đến mức chuẩn bị đi ngủ, lại nghe nói có người đến tìm tôi. Gã sai vặt không quen biết kia nói với tôi Quách Gia say rượu nằm dài Tần Lâu Quán, bảo tôi gọi xe ngựa đi đến đón hắn về. Tôi nghe xong cảm thấy thật kỳ lạ, một là Quách Gia uống rượu ở Tần Lâu Quán còn cần phải về sao? Các cô nương nơi đó tự nhiên biết cách chăm sóc cho hắn thật tốt; hai là vì sao lại tới tìm tôi bảo tôi đi đón, tôi nghe gã sai vặt nói Quách Gia chỉ chỉ định mình tôi đi?
Ôm thái độ bán tín bán nghi, tôi vẫn tìm xe ngựa, đi tới Tần Lâu Quán.
Nơi này đang vào thời khắc náo nhiệt nhất, tôi tiến vào trong quán, chẳng một ai để ý tới tôi. Vậy đại vài người, kéo tay họ, hỏi vớ vẩn xem Quách Gia đang ở đâu? Đám người kia chỉ lắc đầu với tôi. Tôi vẫn không bỏ cuộc, đi một vòng dưới lầu không thấy hắn, tôi lại tiến lên lầu hai.
Trong cánh cửa đóng chặt kia, liệu hắn có ở gian bên trong đó không? Hắn có thực sự cần tôi đưa hắn về không? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình như có tật xấu. Ngốc quá hay sao còn thật sự lăng nhăng chạy tới nơi này?
Đang ngẩn ra, chợt có người đụng vào tôi một cái. Cũng thật trùng hợp, người kia một thân đầy men rượu nhìn tôi, rõ ràng là Dương Tu!
“Quách Gia ở đâu?” Tôi chỉ muốn tìm hắn nhanh hơn để chắc chắn nếu không cần đến tôi, tôi có thể đi ngay lập tức.
“Quách… Gia…? Ha ha, cô nương..cô cũng uống quá nhiều phải không? Hắn không phải ở gian phòng này sao? “Hắn cười to, lảo đảo rời đi, cái nháy mắt vừa rồi là ám chỉ chính cánh cửa này, cánh cửa đối diện nơi tôi đứng. Đến gần hơn, tôi phát hiện ra trên cửa có một dòng chữ – Thu Phong.
Hy vọng hắn không nói dối tôi. Tôi tiến lên và dập cửa một vài lần.
Không thấy có ai đáp lại, tôi lại gõ mạnh vài cái nữa. Cánh cửa đó bị tôi gõ đến tự nó đẩy ra. Bên trong là một cảnh tượng kiều diễm, tất cả đều chiếu thẳng vào ánh mắt tôi. Cho dù tôi không muốn nhìn thấy, cũng không kịp còn kịp nữa.
Trong phòng, chỉ có một cái giường ngủ lớn, trên giường treo lụa mỏng phủ ra hai bên, còn có hai người đang nằm. Nằm bên dưới là Quách Gia với vẻ mặt say khướt, còn ngồi trên người hắn, dĩ nhiên là một cô nương, cả dung mạo lẫn dáng người đều hoàn mỹ.
“A!” Cô nương kia thấy tôi thì sợ hãi hét lên, nhanh trong nằm vào trong chăn.
Tôi nhất thời bị cảnh tượng này làm cho mất hồn một chút, ngơ ngác nhìn vài giây, mới nghĩ đến vị khách không mời như tôi hẳn là nên lập tức rời đi.
Tôi định quay đi, nhưng dưới chân tôi dường như không thể bình tĩnh mà di chuyển nổi. Trong ánh nến hắt ra, Quách Gia đã thắt xong y phục, từ từ đứng dậy.
Tôi cứ thế nhìn những bình rượu ngả nghiêng trên mặt đất: “Xe ngựa ở bên ngoài, ta sẽ dặn bọn họ đợi đến hừng đông”. Vừa nói xong, cuối cùng tôi cũng cất bước đi.
Vừa bước ra khỏi cửa, không hiểu sso nước mắt tôi bắt đầu lăn dài. Tôi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dấy lên cảm giác nghẹn khuất lòng cùng phiền muộn cứ thế dâng lên.
Không, hình như tôi đã quên giúp họ đóng cửa. Tôi dùng tay gạt đi nước mắt, sau đó quay lại giúp họ đóng cánh cửa kia. Vừa quay lại cửa, bàn tay vừa chạm lại cửa của tôi đã bị một bàn tay đầy lực khác giữ chặt.
Tôi giật mình nhìn Quách Gia trước mắt còn chưa hoàn toàn thắt xong y phục, lồng ngực còn lộ ra hơn phân nửa, cố nghẹn lại nước mắt, nhưng vẫn có vài giọt nước mắt tự nhiên cứ trào ra.
Hắn vẫn nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng tỉnh táo.
“Thu Phong cô nương, có thể nhường gian phòng này cho Quách mỗ một lát không?”. Rõ là hắn đang nói chuyện với người khác, nhưng đôi mắt vẫn rất bình tĩnh nhìn tôi.
Nữ tử trên giường giờ phút này cũng đã mặc xong xiêm y, nghe Quách Gia nói, cũng thuận theo, lướt qua người tôi đi ra ngoài.
Quách Gia nắm tay tôi lại dùng sức thêm lần nữa, cả người tôi lúc này đã bị hắn kéo vào trong phòng.
Hắn đóng cửa lại, nhìn tôi một hồi, đột nhiên cười khẽ: “Người bên ngoài có lẽ sẽ nghĩ ta đang bắt nạt cô nương!”
Tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà, chỉ sợ nếu nhìn hắn nhiều hơn một cái tâm tình sẽ còn sụp đổ hơn cả bây giờ. Ngoài miệng, ngụy biện cho sự vọng tưởng của bản thân: “Ta khóc, không liên quan gì đến Quách Phụng Hiếu ngài!”
“Hy vọng là như thế.” Trên mặt hắn lại rất lạnh lùng.
“Vậy ta sẽ đi, tùy ý ngài!”
“Ôn Nhiễm!” Hắn lại gọi tên tôi, không kèm theo từ cô nương, nguyên bản, là tên của tôi.
“Ôn Nhiễm… ” Hắn lặp đi lặp lại: “Tại sao cô nương lại đến đây?”
“À…” Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, quả nhiên bản thân như một con ngốc: “Bởi vì ta bị bệnh. Người khác nói gì, cũng coi như đó là sự thật!”
“Là ta ra lệnh cho bọn họ để cô nương tới đây.” Quách Gia thản nhiên đáp lại.
Tôi càng thêm tức giận: “Muốn ta tới đây thưởng thức cảnh vừa rồi sao? Thú vui của ngài thật đặc biệt!”
Trong lòng tôi thực sự rất tức giận, ngửa mặt vừa nhìn hắn vừa nói ra những lời có chút trào phúng như vậy…
Quách Gia cũng nhìn tôi, thái độ trên mặt từ không có biểu cảm gì đến từ từ hiện ra một nụ cười. Cuối cùng, nụ cười kia bỗng dưng lại trầm xuống.
“Bởi vì… Ta muốn gặp nàng.”
Hắn nhìn tôi, lời nói ra cũng rất nghiêm túc. Tôi bị câu nói dọa người này của hắn khiến cho cả nét mặt đều kinh ngạc không thôi. Hắn lại từ từ tiến lại gần tôi, bàn tay kia đang vươn ra, cũng không rõ muốn nắm lấy thứ gì.
Còn tôi chỉ chú ý tới, trong đôi mắt trong sáng của hắn, thật sự có bóng hình của tôi, rõ ràng tiến lại rất gần tôi.