Khi tấm bảng rơi xuống, một vật thể khác đã rơi vào tầm nhìn của chúng tôi.
Hình như là một quyển sách, nhìn qua vẫn sẽ nhận ra đây không phải là một quyển sách cổ, vì nhìn giấy xuất bản sẽ biết ngay đây loại giấy hiện nay đang dùng. Ở trong gió, như có bàn tay vô hình lật qua lật lại.
Chúng tôi cùng nhau chạy qua, cô ấy đã nhặt cuốn sách đó lên. Vừa nhặt lên, lại có một vật nhỏ khác rơi ra khỏi cuốn sách kia, và gió, đã bị gió hơi thổi lên.
Tôi vội vàng đuổi theo tờ giấy kia, may sao gió đã yếu đi nhiều, để tôi kịp bắt được nó, mới thấy rõ là một phong thư viết bằng tay.
Tôi bình tĩnh mở nó ra và xem những gì trên đó. Đến khi thấy rõ chữ trong đó, cả người tôi không thể đứng vững nổi mà run rẩy.
Thế mà, nó lại được viết cho tôi!?
Trên đó rõ ràng viết Ôn Nhiễm thân khải*, nội dung trên đó là mọi thứ đều ổn, chớ nghĩ suy, còn có dòng chữ Thủy Kính Tiên Sinh ở cuối thư.
(*): Tự mình mở ra. Viết trên phong bì, hy vọng người nhận sẽ tự mình mở lá thư kia ra.
Cách ngàn năm thăm hỏi, không ngờ vẫn còn có thể có ngày nhận được! Sao tôi có thể tin nổi chuyện này chứ.
Mọi thứ đều ổn, chớ nghĩ suy. Ngài ấy ý là muốn khuyên tôi buông bỏ mọi chấp niệm xuống sao?
Trong lòng tôi đang kinh ngạc đến mất bình tĩnh, thì lại chợt nghe thấy cô gái phía sau tôi phát ra tiếng gào thét. Tôi nắm chặt phong thư kia, quay đầu lại nhìn cô gái này, chỉ thấy cô ấy vẫn đang ngồi ngây ngốc trên mặt đất kia, cuốn sách kia hình như đã bị nàng nắm thật chặt, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh khi nhìn vào một trang sách nào đó.
Tôi đi về phía cô ấy, trong lòng cũng không xác định được cô ấy bị sao? Chỉ nghĩ, tôi thì đã nhận được phong thư mà Thủy Kính tiên sinh để lại trong quyển sách này, còn cô ấy, tại sao lại ngơ ngác đến mất hồn vậy?
Đi đến bên cạnh cô ấy, tôi đã thấy khuôn mặt của cô ấy đẫm nước mắt.
Mà quyển sách kia, tôi nghĩ, nó là Tam quốc chí.
Nghĩ lại mọi chuyện, ngày hôm ấy, tôi không mang theo quyển sách này, hẳn là vẫn còn ở thư viện Dĩnh Xuyên kia. Nếu Tào Tháo chưa tìm tìm được, vậy có lẽ là đã bị Thủy Kính tiên sinh giấu đi. Chỉ là, vì sao Tư Mã Huy lại làm vậy, quả thực không thể nào hiểu nổi.
“Cô, cô làm sao vậy?” Tôi ngồi xổm bên cạnh cô gái ấy, chỉ dám nhẹ nhàng hỏi thăm.
Ánh mắt cô ấy lại rất bình tĩnh, dường như đã không còn nghe thấy tiếng tôi nói chuyện.
Tôi khẽ thở dài, thật sự là không hiểu được cô gái này.
Ánh mắt theo hướng cô ấy nhìn lại, ánh mắt ấy, thực sự khiến tôi có vài giây quên mất hô hấp!
Cô ấy đang nhìn vào trang cuối cùng của cuốn sách.
Mà nơi vốn để lại giấy trắng, lại bị người ta bôi chữ lên.
Phông chữ quen thuộc, lực xuyên thấu mặt sau giấy đã viết.
[Tô nhi Ngụy ái. Đừng lâu và quá lâu. Nhớ nhung mong mỏi]
Hắn?
Này!
Tôi lại nhìn về phía cô gái này, nhìn nhan sắc xinh đẹp của cô ấy, nhìn đôi mắt thấm đẫm nước mắt của cô ấy, lại liên tưởng đến những chuyện cô ấy vừa nói với tôi.
“Tô Vũ, cô chính là Tô Vũ sao!? Tôi gần như hét lên trong sợ hãi.
Một tiếng kêu sợ hãi này của tôi, dường như cũng đã gọi hồn của cô ấy về.
Cô ấy nhìn tôi, đôi môi của cô ấy mấp máy, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy những gì cô ấy nói.
Tôi đã chắc chắn cô ấy là Tô Vũ, vì thế tôi mới tiếp tục: “Tôi đã nghe câu chuyện của cô, cả câu chuyện của cô và Tào Tháo.Tình lang của côChính là Tào Tháo, phải không?”
Sau những lời này của tôi, mới thấy cô ấy từ từ đưa tay lên, gạt đi những giọt nước mắt đang còn chảy trên mặt.
Sau đó, tôi nghe cô ấy âm thầm mở miệng: “Cô là ai? Làm sao cô biết được?”
“Tôi” Tôi cũng ngồi xuống, đem phong thư trong tay mở ra cho cô ấy xem: “Tôi cũng giống như cô, cũng đã từ thời đại kia trở về.”
Cô ấy cầm phong thư một chút, chợt ho khan rồi cười hai tiếng.
Cô ấy nhìn tôi, cười, lại khóc, rồi lại năm chặt tay tôi: “Cô đã gặp chàng chưa? Cô đi đâu? Chàng trông ra sao, vẫn ổn chứ?”
“Hắn. Hắn vẫn ổn. Sự thật là, tại thời điểm tôi rời đi, hắn vẫn rất ổn.”
“Hắn đánh bại Viên Thiệu, thống nhất phương bắc. Và.Hắn luôn nhớ tới cô.”
Thủy Kính tiên sinh để lại phong thư kia cho tôi, còn quyển Tam Quốc chí lại xuyên qua ngàn năm.Cuối cùng, lại trở về trên tay chủ nhân ban đầu của nó.
Tiếp đó, hai người phụ nữ cùng một hoàn cảnh đã kể cho nhau nghe câu chuyện xảy ra trong thời loạn thế kia.
Cười đùa giận dữ, đắng cay ngọt bùi.
Khẩu vị của mỗi cá nhân, tôi còn nghĩ rằng chúng tôi cực kỳ tương đồng với nhau.
“Quách Gia.Trời ạ, tôi còn từng nói qua với Tào Mạnh Đức, đáng tiếc, tôi lại không thể nhìn thấy anh ta!”
“Còn có Trương Liêu, tôi thấy hắn đúng là nhớ mãi không quên cô!”
“Ha ha, Trương Văn Viễn, tôi tự nhận mình còn không chịu nổi hắn, nhưng thái độ thẹn thùng của hắn khi bị trêu chọc ghẹo thật sự không quên nổi, thật tuyệt!”
“Tào Tháo của cô cũng thích uống rượu của tôi ha ha.”
“Thật ra, mối quan hệ của tôi vói mấy phu nhân chàng cũng tốt lắm, tôi còn dẫn mấy nàng ấy đi trải nghiệm cách trang điểm, quần áo thời hiện đại. Đương nhiên đối với nam nhân, lại không dễ dàng thả vào phòng các nàng.”.
“Cô nói xem, một lần nữa trở về lại nơi này, cô muốn sống một cuộc sống như thế nào?”
“Tôi thấy cô vừa về, còn có vẻ hơi buồn bực không vui, đối với cuộc sống mới hoàn toàn không có mục tiêu hay nhiệt huyết nào, còn cảm thấy không biết nên làm gì giờ, đúng không?”
“Ừm.”
“Ban đầu, tôi cũng vậy. Khi ấy còn uống rượu, nôn ra vẫn uống, thiếu chút nữa uống đến chết. Có lần, tôi uống đến phải đi cấp cứu vì ngộ độc rượu, tôi lại mơ màng như đã nhìn thấy Tào Mạnh Đức. Chàng sờ đầu, còn nói tôi phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, bằng không chàng sẽ không an tâm. Sau khi tôi xuất viện, tôi còn nghĩ, chàng ở thời đại chúng ta là gió mây, có ở khắp mọi nơi. Tôi đã xa chàng hơn một ngàn năm, ít nhất cũng phải làm gì đó có thành tựu để xứng với chàng chứ” Nói đến một nửa, cô ấy mỉm cười với tôi thêm một lần nữa.
“Mặc dù, hiện tại tôi chỉ có một chút thành tựu nhỏ trong công việc, nhưng ít nhất mỗi ngày tôi đều sống tích cực hơn. Bởi vì tôi biết, một ngày chàng ở Tam Quốc, cũng sống như vậy.”
Có người cùng nhau trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trời sáng, đội thi công đã đến từ sớm, nhìn thấy tấm biển vỡ kia, cũng chỉ lạch cạch dọn dẹp mà không nói thêm gì. Bọn họ đương nhiên sẽ không ngờ tới, chúng tôi lại ở nơi này một đêm, chỉ tưởng là sáng sớm đến đây góp vui mà thôi.
Chúng tôi quay lưng lại với thư viện, tại thời điểm nó ầm ầm ngã xuống, nhấn nút chụp ảnh trên điện thoại di động.
“Tôi còn phải để chế độ máy bay để vào họp, tạm biệt trước, lần sau liên lạc nhé!” Tô Vũ vẫy vẫy tay với tôi, chạy vội lên phía trước, tôi thấy cô ấy bắt một chiếc taxi, chiếc xe ấy rất nhanh đã rời đi khỏi tầm mắt của tôi.
Chúng tôi để lại email điện thoại cho nhau, bởi vì không sống cùng một thành phố, nên hầu như chỉ có thể liên lạc trực tuyến, thỉnh thoảng còn có thể hẹn gặp nhau.
Hôm ấy, cô ấy từ biệt tôi trước, tôi cứ từ từ đi lang thang trên đường phố của thành phố xa lạ này, nghĩ lại những gì cô ấy nói với tôi rất có lý.
Quách Gia.
Tôi nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, không hề có sương mù, trong suốt như có thể phản chiếu toàn bọ cảnh vật chúng sinh tất bật với cuộc sống trên thế gian này. Vì hi vọng, cho ước mơ, cho những người thân yêu.
Nơi tôi đang nhìn bây giờ, chàng sẽ không nhìn tôi.
Vậy thì tôi cũng không thể để chàng nhìn thấy vẻ tiều tụy, yếu đuối và thất vọng của tôi.
Chàng thật tốt, ngay cả khi chàng rời đi, thì mọi người cũng vẫn không quên chàng.
Tôi cũng phải sống tốt, mang theo ký ức của chàng, dũng cảm mà đi về phía trước.
Gửi sơ yếu lý lịch, tìm việc làm, phỏng vấn.
Nhập cảnh, thực tập, chuyển nhà
Làm việc, làm thêm giờ, đi công tác.
Cuộc sống bận rộn và đầy đủ.
Ngoài công việc, tôi còn đăng tải một cuốn tiểu thuyết trên mạng, chủ yếu là viết lại đoạn kinh nghiệm xuyên không về thời Tam Quốc này của tôi, gặp Tô Vũ, còn để cho cô ấy xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Không ngờ, số lượt truy cập không hề tệ, cũng có một nhóm độc giả.
Sau mỗi lần làm việc, mở trang web tiểu thuyết lên, xem tất cả mọi người để lại lời nhắn cũng trở thành một phần của cuộc sống.
Câu chuyện gần như đã sắp kết thúc, rất nhiều độc giả phía dưới nhắn gửi muốn có một kết thúc đẹp, có người còn nói hi vọng Quách Gia có thể xuyên không trở về đây.
Tôi nhìn, không khỏi đau lòng.
Những giấc mơ rõ như ban ngày, không phải tôi chưa từng mơ, nhưng nếu nó là giấc mơ, thì sao có thể trở thành sự thật chứ?
Tôi cũng hy vọng câu chuyện của mình cuối cùng sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Nhưng ít nhất giờ đây xem ra, tôi vì Quách Gia mà sống tích cực hơn, cũng cố gắng giảm bớt mối quan hệ căng thẳng với cha mẹ mình, có vẻ kết quả cũng không tệ.
Còn về tình yêu của tôi, không còn cách nào khác, tất cả đã ở lại dưới loạn thế ngàn năm trước.
Thanh thanh tử khâm,
Du du ngã tâm.
Đãn vị quân cố,
Trầm ngâm chí kim.
Dịch:
Tuổi học trò cổ áo xanh,
Rầu rầu lòng ta.
Chính vì mi
Mà ta trầm ngâm cho đến hôm nay.
Xin hãy tin dù tôi có một mình, vẫn có thể sống tốt.
Hãy nhớ tới mọi thứ như là một miền ký ức xinh đẹp, là đủ.