“Vậy nên, quyết định?” Tôi đưa rượu vang ấm áp cho Quách Gia, hỏi.
Hơn một tháng trôi qua kể từ ngày Đường An qua đời, tôi mới nói với chàng về vấn đề này, với lại tôi còn nghe thấy mấy lời bóng gió qua miệng nha hoàn, nha sai, hình như Tào Tháo lại chuẩn bị xuất chinh.
Ngày hôm đó, nhìn thấy Quách Gia và Tào Tháo nghiêng lòng nhìn nhau cười, tôi biết tóm lại Quách Gia đã ra sức thuyết phục Tào Tháo chinh phạt Ô Hoàn.
A, đúng như vậy, lịch sử cũng như thế, làm sao có hướng khác chứ.
“Thiếp chỉ có một thỉnh cầu.” Tôi nhìn chàng, đầy hy vọng.
“Phu nhân xin cứ nói?” Quách Gia uống rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết đọng dày đặc cuối cùng cũng đã tan chảy, hơi thở của chồi non mùa xuân đã nhú ra trên từng tán lá cây.
“Lần chinh phạt Ô Hoàn này, chàng có thể không đi cùng Tào Tháo không?” Tôi nhìn chằm chằm vào chàng và không muốn bỏ lỡ bất cứ thay đổi nào trên nét mặt chàng.
Vẻ mặt chàng không khác gì, chỉ là bàn tay đang xoay chén rượu chợt dừng lại.
“Vì sao?” Chàng nhìn tôi và đặt câu hỏi.
“Chỉ là khí hậu phương Bắc quá khắc nghiệt, thiếp sợ thân thể chàng suy nhược, không hợp đất nước nơi đó..” Tôi cũng nói thật suy nghĩ trong lòng.
Rất lâu sau, chàng cúi đầu cười: “Phu nhân lo lắng quá nhiều rồi! Lần này chủ công chỉ là muốn tận dụng chút sức lực nhỏ đuổi Ô Hoàn ra ngoài mà thôi. Trận chiến thực sự, muốn đánh, e còn phải đợi thêm một hai năm nữa”.
Tôi chợt không hiểu những gì chàng nói:” Vậy ý chàng là, chàng vốn không đi cùng Tào Tháo sao?”
Quách Gia gật gật đầu với tôi, đôi mắt mát mẻ cực chậm chớp một cái.
Tháng tư, mùa Hạ, Ô Hoàn cống nộp Mưu Bình.
Vào tháng 8, mùa thu, Tào Tháo đánh tới, đuổi quân Ô Hoàn ra ngoài.
Sự kiện diễn ra, giống y như ghi chép lịch sử để lại.
Lại qua năm Kiến An năm thứ 11, nghe Quách Gia nói Đổng Chiêu đang phụ trách đào kênh thông ra biển, chuẩn bị cho Tào Tháo bắc chinh Liêu Tây, Ô Hoàn. Tam Quận, Ô Hoàn, Tào Tháo muốn diệt trừ mọi uy hiếp ở đây, thống nhất phương Bắc.
Thời gian trôi qua còn nhanh hơn bay, trong chớp mắt, mọi thứ đã lật đến trang Kiến An năm thứ 12.
Chiếu theo kịch bản có sẵn về Quách Gia trong năm nay, những lời thoại của mình tôi sớm cũng đã viết xong.
Chàng nói, lần này, chàng sẽ đi cùng chủ công.
Ngữ khí, giống như muốn nói cho tôi biết một sự thật đã định sẵn, không thể tùy ý.
Tôi nghĩ chàng nhất định còn nhớ rõ Kiến An năm thứ 10, tôi nói chàng không cần xuất chinh cùng, vậy nên giờ đây chàng mới nói cho tôi biết.
“Được!” Tôi cố nén đau thương trong ngực, nhìn chàng: “Chỉ là, thiếp vẫn còn có một thỉnh cầu.”
“Ôn Nhiễm…” Chàng nhíu mày nhìn tôi: “Lần này, ta phải đi.”
“Thiếp không có ý không muốn chàng đi…” Trong lòng chua xót, giống như bất cứ khi nào cũng có thể rút đi mọi tứ chi bách hài trút ra: “Thiếp chỉ muốn, đi cùng chàng..”
Đúng vậy, Quách Phụng Hiếu, chàng có biết thiếp sợ hãi cỡ nào không? Bởi vì đây là năm Kiến An thứ mười hai, bởi vì chàng rốt cuộc cũng sẽ theo Tào Tháo đi chinh phạt Ô Hoàn, bởi vì thiếp không muốn một mình ngóng trông tin tức chàng đột ngột qua đời truyền về. Đây không thể là lần gặp mặt cuối cùng của đôi ta, đây cũng không phải là lời từ biệt tốt đẹp nhất của đôi ta. Thiếp phải ở bên cạnh chàng, trong thời khắc lịch sử đã ấn định sẵn này, trong khoảng thời gian không dài này, thiếp chỉ muốn ở bên cạnh chàng, cho đến tận giây phút cuối cùng!
Quả nhiên, đúng như dự đoán, chàng với thỉnh cầu này của tôi, quả quyết lắc đầu từ chối.
“Chinh chiến không phải trò đùa, vả lại thời gian chiến đấu cũng không cố định. Nàng còn phải chăm sóc cho Dịch nhi”.
“Dịch nhi tất nhiên có người chăm lo. Năm đó ở Giang Đông, thiếp tốt xấu gì cũng từng sống trong quân doanh”. Tôi cố gắng biện minh cho bản thân mình.
Tóm lại, chàng không hiểu đâu, thiếp phải đi theo chàng!
“Đúng vậy, Giang Đông, vết thương trên lưng nàng chính là do nơi đó gây ra, rất đau đớn!” Quách Gia lắc lắc ống tay áo, đứng lên, lại nghiêng người.
Tôi sững ra, vết thương bằng mũi tên kia, tôi vì Lữ Mông mà cản một mũi tên, từng để lại một vết sẹo. Hóa ra, nó chưa từng mờ đi.
Tôi cũng đứng lên, nói: “Giang Đông bị thương, với chuyện thiếp muốn cùng chàng xuất chinh, có liên quan gì?”
“Ôn Nhiễm, nàng không hiểu đâu! Chiến trường là nơi bất ngờ nhất, ta không muốn nàng bị thương! Ta cũng sợ bản thân mình không thể bảo vệ chu toàn cho nàng!” Cảm xúc kích động của chàng lúc này, đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy.
Nếu chuyện này xảy ra vào những ngày bình thường, có lẽ tôi đã vui vẻ hãnh diện khi nghe những lời này của chàng. Mặc dù, giờ đây tôi vẫn thấy tự hào nhưng xen vào đó là một nỗi xót xa bi ai không diễn tả nổi. Chàng càng nghĩ về tôi, tôi càng buồn. Tôi cảm thấy tiếc vì tôi biết tôi sẽ phải mất đi chàng ấy.Cảm giác sợ hãi cùng bất lực này làm tôi nghẹt thở như chết lặng.
“Nhưng chàng cũng đã nói qua, sẽ không để thiếp lại một mình..” Tôi cố gắng hết sức để không làm cho giọng nói mình thêm nghẹn ngào.
Ngày thành thân, chàng từng nói với thiếp như vậy, phần đời còn lại của Quách Phụng Hiếu chàng sẽ không để Ôn Nhiễm thiếp một mình. Chuyện xưa có thể bỏ qua, nhưng mỗi ngày trong năm Kiến An thứ 12, thiếp đều muốn chàng thực hiện lời hứa này.