Nhưng đến lúc đó, đoán là Trần Điêu không chết cũng là nửa sống nửa chết.
Dư Bân hỏi tôi: "Xong Tam Hỏa, anh có cách gì nói thử coi. "
Này, tôi thích anh ta gọi tôi hơn thế nữa, sao không gọi “Lỗ hậu” luôn đi. -_-
Tôi nhìn cậu bé bên cạnh có ý nghĩa hơn nhiều, cũng không trực tiếp trả lời Dư Bân về vấn đề đó, chỉ vờ nói: "Đêm nay anh sẽ biết. "
Nguyệt hắc phong cao (*đêm về khuya), quạ đen về tổ.
Trần Tử Minh ăn cơm tối rất sớm rồi vào phòng của mình đi ngủ, tôi chú ý nhìn ánh mắt cậu ta, quầng mắt thâm đen, nhất định không phải cậu ta thường ngủ sớm.
Trần lão bá ngồi trước mặt tôi, khẽ hỏi: "Xong sư phụ à..., từ khi trở về cậu đã nhìn chằm chằm vào Tử Minh nhà tôi, phải chăng nó có gì đó không ổn? "
Tôi không trả lời mà hỏi lại: "Tử Minh mỗi ngày đều ngủ sớm như vậy sao? "
Lão bá gật gật đầu.
Tôi lại hỏi: "Vậy tại sao mắt của cậu ta thâm đen như vậy? "
Trần lão bá ngậm miệng, không biết giải thích thế nào, nghĩ một lúc rồi nói: "Tử Minh mỗi đêm đều lầm bầm lầu bầu, nói chuyện một mình, có phải vì điều này không? "
Tôi gật gật đầu, "Nếu như tôi đoán không nhầm, Tử Minh hẳn là đang bị thứ không sạch sẽ bám theo, làm cho cậu ta không thể ngủ như người bình thường được, trời vừa tối thứ không sạch sẽ đó sẽ tìm đến Tử Minh. "
Trần lão bá hít một hơi sâu, sắc mặt lập tức trắng bệch, lão bá gần như là quỳ xuống, nói: "Xong sư phụ, cầu xin cậu cứu cứu lấy cháu nhà tôi. "
Tôi đỡ lấy lão bá, "Chú yên tâm, nếu tôi không muốn quản chuyện này, tôi đã đi từ sớm rồi? " Dư Bân đi vào bên cạnh tôi, nói: "Thì ra manh mối anh nói là đây..., thế nhưng cho dù Tử Minh bị thứ không sạch sẽ theo, thì có quan hệ gì với vấn đề của Trần Điêu. "
Cái này thì tôi giải thích không được nữa, nhưng nghĩ tới ánh mắt hung dữ mà Trần Điêu nhìn Tử Minh khi sáng, tôi hiểu rằng trong đó nhất định có...huyền cơ.
Trần lão bá đi vào nhà bếp mang ra một nồi thịt, để lên bàn, nói: "Đến đây, hai vị đạo trưởng, đây là tiểu lão nhân đặc biệt chuẩn bị cho hai người, thôn chúng tôi rất nghèo, một năm cũng chỉ được một lần ăn thịt, tôi kêu gọi dân làng mua chút ít cho các cậu nếm thử, thịt không nhiều lắm, mong các cậu không chê.”
Cổ họng tôi có chút nghẹn, nói không ra lời, kỳ thật tôi xuất thân cũng không tốt, nhưng cũng không có nghèo tới mức như thế này.... Tôi nhìn Trần lão bá, thề nhất định phải giúp ông giải quyết vấn đề của Tử Minh.
Dư Bân cầm lấy đôi đũa ăn liền, thật giống như ma đói đầu thai. Ha ha, đúng là không có lương tâm mà chỉ có biết ăn thôi. Cũng khó với anh ta, đại gia có tiền có thế lại phải đi tới sơn thôn nghèo khổ này, anh ta bỏ ra cho tôi cũng không ít.
Tôi liếc nhìn xung quanh, nói: "Trong nhà nhiều bụi bẩn quá."
Trần lão bá xấu hổ nói: "Trong nhà nghèo, cũng không có tiền trang trí, có thêm chút bụi bận, để các cậu chê cười rồi, tôi sẽ quét dọn một chút."
Tôi khoát tay áo, "Ý tôi không phải vậy, Trần bá bá, phiền ông rót cho tôi một chén nước sạch. "
Trần lão bá theo lời của tôi đi rót nước, Dư Bân miệng nhét đầy thịt, nói với tôi: "Anh còn chưa ăn cơm, đã khát rồi ư? "
"Anh lo ăn phần của anh đi, hôm nay toàn bộ chén thịt này đều cho anh hết."
Tôi đứng dậy tìm chỗ mát mẻ với nhiều cây nến, ngồi xổm xuống, xới trên mặt đất lấy một nắm bùn. Sau khi Trần lão bá đem chén nước sạch lên, tôi nắm bùn bỏ vào bên trong.
Dư Bân không hiểu gì nhìn tôi, "Không phải anh định uống à? Bỏ đất vào chén nước làm gì vậy? "
"Đừng hỏi gì cả, nhìn thôi là được rồi." Tôi cũng không có thời gian giải thích với Dư Bân nhiều như vậy, đợi đến lúc bùn trong chén nước lắng xuống, đổ nước và những thứ bẩn khác nổi trên mặt đi, chỉ còn lại một lớn bùn bên dưới đáy.
Sau đó, tôi nhìn Dư Bân nói: "Này, anh sẽ chơi bài chứ? "
......
Tôi, Dư Bân, Trần lão bá ba người ngồi đánh bài.
Tôi làm vậy cũng chỉ để giết thời gian, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, tôi phải chờ đến 12h đêm, chờ đến lúc Trần Tử Minh dậy, lầm bầm lầu bầu nói chuyện một mình, mới có thể giải quyết vấn đề.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc và cuối cùng.... Boong...boong...boong...Liên tiếp gõ mười hai lần.
Tôi buông bài xuống, cầm chén bùn trên tay, tay kia cầm gương Bát Quái, hít một hơi thật sau và bắt đầu bước lên lầu hướng về phòng của Tử Minh.
Bây giờ là mười hai giờ, giờ này trong ngày là âm khí nặng nhất, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thứ không sạch sẽ kia giờ này chắc chắn sẽ tìm đến cậu ta.
Quả nhiên như tôi nghĩ, trước khi tôi đến trước cửa phòng, tôi đã nghe thấy tiếng của Tử Minh phát ra từ trong phòng.
Bình thường ban ngày Tử Minh không chịu mở miệng, bây giờ lại cười khúc khích, đêm hôm khuya khoắt, tiếng cười lại run run. Tôi nhẹ nhàng bước đến cửa phòng. Trần lão bá và Dư Bân cũng theo sát sau tôi, rón rén cẩn thận, không ai dám thở mạnh.
Tôi đưa gương Bát Quái lên nhìn, liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp của một cô bé đứng trước giường Trần Tử Minh, cùng cậu ta nói chuyện rất vui vẻ. Cô bé kia dáng hình xinh đẹp, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, lớn ngang Tử Minh.
Mấu chốt chính là, cô bé ôm một cái búp bê vải trong ngực, mà con búp bê vải kia và con búp be vải sáng nay tôi thấy ở nhà Trần Điêu giống nhau như đúc.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, đều bị sốc trước cảnh tượng trước mắt, bởi vì nếu không nhìn vào gương Bát Quái mà nói, chỉ dùng mắt thường căn bản nhìn không thấy trong phòng có tồn tại một bé gái.
"A...~ ~!!! " Trần lão bá chưa bao giờ thấy chuyện như vậy, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, bây giờ tôi có chút hối hận vì đã để cho Trần lão bá đi theo, nếu bị dọa cho phát bệnh, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ., nếu để cô bé kia chạy mất, chúng tôi sẽ không còn manh mối nào.
Nhưng bây giờ không phải lúc lo lắng chuyện này, giọng nói của Trần lão bá chắc chắn đã kinh động cô bé kia, nếu đem tiểu cô nương cho làm cho chạy mất, chúng tôi sẽ không còn manh mối nào.
Tôi ấn vào người Dư Bân, nói: "Anh hãy chăm sóc cho Trần lão bá." Sau đó tôi lấy bùn trong chén bỏ vào miệng, rồi bước vào phòng.
"Hiện thân đi, ta có lời muốn nói với ngươi. "
Trong trường hợp bình thường, con người không thể giao tiếp với ma, nhưng chỉ cần đem bùn đất ngậm trong miệng, như vậy có thể giao tiếp với ma quỷ. Cũng bởi vì muốn nói chuyện với ma quỷ phải ăn bùn, cho nên cũng gọi là quỷ ăn bùn.
Một giây, hai giây, ba giây.
Tôi mấy giây chờ đợi, sợ rằng cô bé sẽ bỏ đi.
May mắn thay, cô bé chưa rời khỏi, đã xuất hiện như mong muốn của tôi, trông cô bé xinh đẹp,thuần khiết, rất là dễ thương. Nếu không biết cô bé là ma, tôi sẽ yêu đứa trẻ này mất thôi. ( hẳn là chàng ế lần đầu thấy gái xinh:v)
Tôi ngậm bùn nói chuyện với cô bé: "Tên của cô là gì, tìm Tử Minh làm gì? "
Cô bé có vẻ khá sợ người lạ, nhỏ giọng nói: "Tôi là Hạ Vũ, bởi vì rất chán cho nên mới tìm Tử Minh ca ca chơi cùng. "
Tử Minh cũng mở miệng nói chuyện: "Hạ Vũ rất tốt, chú đừng trách cứ Hạ Vũ được không? "
Thật sự là hai đứa trẻ vô tội. Tôi hỏi Hạ Vũ: "Cô có nhớ những gì đã xảy ra trước khi chết không? "
Cô bé ngơ ngác nói: "Khi còn sống? " Sau đó dường như suy nghĩ rất khó khăn, thế nhưng nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trước khi chết.
Đột nhiên, hai mắt cô bé đỏ hoe, hét lên: "Không, chú không nên, a...~ ~!!! " Đùng một tiếng, gió từ cửa sổ thổi vào tủ quần áo, lúc nhìn lại cô bé đó đã biến mất.
Tôi ngây người tại chỗ, đánh giá từ hành vi bất thường của cô bé, chắc chắn cô đã bị đối xử rất tàn nhẫn trước khi chết. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với cô bé?
Tôi lại nhìn về phía Tử Minh, có lẽ, tôi sẽ tìm được câu trả lời từ cậu ta
Thế nhưng Tử Minh đã mắt nhắm lại nằm trên giường rồi. Tôi nhanh chóng ôm lấy cậu ta kiểm tra hơi thở, may mắn thay, xem ra là do quá lâu không ngủ nên đã ngủ ngay khi cô bé biến mất.
Một già một trẻ đã ngủ, tôi đây cũng đi ngủ thôi, có chuyện gì chờ đến ngày mai trời đã sáng hỏi lại.
"Phì. " Tôi nhổ bùn trong miệng ra, sau đó tìm chút nước súc cho sạch miệng và cổ họng, ăn bùn cảm giác thật là không dễ chịu chút nào.
Cả đêm, tôi và Dư Bân canh bên giường ông cháu họ, phòng trường hợp hai ông cháu lại bị tổn thương lần nữa. Vô thức chúng tôi đã ngủ thiếp đi từ khi nào...