Tôi nhìn chăn ở phía dưới vách núi, từ nơi này đến đó gần 20m, khoảng cách lớn như vậy, lệch một chút thôi, sẽ lệch ra ngoài.
Tôi nuốt nước bọt, vững vàng, trong lòng đếm ngược từ năm, thành công hay thất bại chính là do lúc này, nếu tôi không ném chuẩn, vậy xin lỗi, anh em.
Tôi cuối cùng nhìn thoáng qua Chung Khiếu Thiên đang dãy dụa thống khổ, ném cái bật lửa trong tay xuống vách núi.
Cái bật lửa trên không trung xoay tròn, ngọn lửa vẫn đang cháy.
BA~~~ cái bật lửa rơi xuống, chính chính xác rớt vào trong chăn.
Trên chăn tất cả đều là xăng, đừng nói cái bật lửa châm vào, kể cả một xíu lửa thôi cũng có thể lập tức bùng cháy thành đám cháy lớn.
Bùng một cái, toàn bộ chiếc chăn đều bị đốt, tiếp theo cây mặt người cũng bị cháy.
Trong tiếng gió xen lẫn rất nhiều tiếng khóc của phụ nữ, giống như có đám phụ nữ bị thiêu vậy. Nếu như tôi đoán không sai, đó là những người bị cây mặt người giết hại, là linh hồn của những người phụ nữ gào thét. Bây giờ các cô ấy toàn bộ đều bị giam giữ bên trong cây mặt người, đáng thương cho các cô ấy, khi còn sống bị giết hại, sau khi chết còn phải chịu khổ bị lửa thiêu đốt.
Về phần kẻ cầm đầu kia, Tôi xem đi qua, ngoại trừ bị kim quang khiến cho toàn thân đau đớn ra, còn bị bốc ra mùi cháy khét.
Linh hồn là ma quỷ, thế nhưng thân thể vẫn là Chung Khiếu Thiên, cũng không biết bây giờ mùi khét là từ linh hồn bốc lên, hay vẫn là từ thân thể bốc lên, nếu Chung Khiếu Thiên bị thiêu cháy sống, tôi cũng không dám tưởng tượng.
Tôi có chút sốt ruột, hỏi Dư Bân, "Tên đạo sĩ, anh có cách nào có thể khiến thứ không sạch sẽ trong thân thể ra bên ngoài hay không? "
Dư Bân hao hết tâm tư, nói: "Có thì có, thế nhưng là sợ anh không làm được.... "
Tôi nhổ vào một ngụm, đã lúc nào rồi, còn có chuyện gì là không làm được? Tôi tức giận nói với anh ta: "Mau nói cho tôi biết, phải làm như thế nào? "
Dư Bân nói ra: "Anh ta bây giờ là bị linh hồn ma quỷ nhạp vào thân, chỉ cần lôi được linh hồn ma quỷ ra, có thể cứu anh ta khỏi đau đớn. "
Tôi còn không biết khiên cho linh hồn ma đó ra ngoài là xong sao? Mấu chốt là phải làm như thế nào?
Dư Bân nói một câu để cho tôi nhăn mặt nhăn mày.
"Hô hấp nhân tạo có biết không? "
Tôi nghe xong đã cảm thấy phía sau lưng ngứa, cái này, hô hấp nhân tạo? Tại sao phải hỏi tôi cái này.
Dư Bân nói: "Người trong mồm là có dương khí, anh cũng đã nói, cho viên đá ba lần thổi, có thể khẩn cầu Sơn Thần bảo vệ. Cho nên chúng tôi có thể dùng dương khí trong mồm dẫn ra ác linh trong cô thể Chung Khiêu Thiên bị hấp dẫn ra ngoài. "
Ặc, khó trách Dư Bân nói tôi có làm được hay không, động tác này tuy là làm không khó, nhưng là muốn thông qua tâm lý, chuyện này cũng không dễ dàng gì.
Nhìn xem Chung Khiếu Thiên bị cháy vô cùng đau đớn, được rồi, hô hấp nhân tạo đi, cũng không phải là hôn môi thật sự, tôi đây là vì cứu người, có cái gì không thể chứ, được rồi?
Chà lại cái miệng, nghĩ đến cái cảnh buồn nôn kia, cảm thấy toàn thân cũng không quá thoải mái. Chung Khiếu Thiên a... Chung Khiếu Thiên, chẳng lẽ tôi nụ hôn đầu tiên của Xong Diễm ta lại hiến cho anh sao?
Đến đây đi!
Tôi xông về phía trước hai bước, chuẩn bị bắt lấy cánh tay Chung Khiếu Thiên.
Thế nhưng là, Tôi không để ý đến thân thể của anh ta bị kim quang của viên đá sơn thần bao quanh. Vốn là tôi cho rằng những kim quang này đối với con người chúng tôi không có có uy hiếp, ai ngờ, khi tôi vừa chạm vào kim quang, cũng cảm giác được tê tê, giống như điện giật vậy.
Tôi bị "giật điện" Ngã xuống đất.
Chung Khiếu Thiên bên trong kim quang ôm đầu khóc rống, còn có một cái giọng nói: " Anh Xong diễm, anh Dư Bân, cứu tôi~~!!! "
Là Chung Khiếu Thiên, anh ta đã khôi phục một chút lý trí, thế nhưng là cũng có thể nhìn ra anh ta không chịu nổi đau đớn.
Thế nhưng là, vòng kim quang kia tôi cũng không có thể tiến vào, phải làm sao?
Đúng lúc này, Dư Bân đem một chuỗi màu vàng phật châu cho vào cổ, hướng về phía Chung Khiếu Thiên đi tới.
Khi anh ta chạm vào kim quang, kim quang lập tức đẩy cho tán loạn.
Không nghĩ tới Dư Bân mang theo phật châu lại có năng lực mạnh mẽ như vậy, tôi vẫn một mực đánh giá thấp anh ta.
Dư Bân một Tay kéo lấy Chung Khiếu Thiên, cẩn thận quan sát, giống như một đôi tình nhân xa cách từ lâu mới gặp lại.
Cũng không biết Chung Khiếu Thiên có phải hay không bị cháy khét rồi, anh ta rõ ràng lại nhìn Dư Bân nói: "Tinh Vũ, Tinh Vũ~ không nên rời khỏi tôi. " Trời ạ, anh ta đem Dư Bân trở thành Sở Tinh Vũ, gào lên của cô ấy, còn ôm Dư Bân thật chặt.
Thật sự là hình ảnh đẹp, tôi không dám nhìn.
Tôi nhìn thấy Dư Bân hít thở rất khó khăn hai cái, sau đó vả vào mồm Chung Khiếu Thiên, hai người hôn chạm vào cùng một chỗ. Dư Bân lấy chính dương khí của bản thân thổi vào Chung khiếu thiên, chậm rãi, ác linh trong cơ thể cũng không chịu được dương khí nặng như vậy, bật ra khỏi thân thể của Chung Khiếu Thiên.
Tôi làm sao sẽ buông tha cơ hội này, xuất ra ô Âm Dương, mở ra, đem mặt trời tinh khí toàn bộ đánh vào trên người ác linh.
"Bành" Một tiếng, ác linh bị đánh cho hồn phi phách tán.
Đêm nay, trong núi tiếng khóc của cô gái liên tiếp vang, một mực truyền đến rạng sáng.
Đợi đến ngày hôm sau, chúng tôi đến quan sát cây mặt người, phát hiện đã bị thiêu hủy chỉ còn lại một cái rễ cây còn cắm ở trong vách núi. Vì để ngừa lại xuất hiện thêm một lần nữa, chúng tôi tổ chức người xuống dưới, đem rễ cây đều đào ra để thiêu hủy.
Lúc đào cái rễ ra, phát hiện ở trong rễ cây có một cỗ thi thể nữ. Thi thể nữ hình dạng thanh tú, dáng vẻ hơn hai mươi tuổi.
Sau này căn cứ cảnh sát điều tra, tên nữ tử này tên là Trần Tú Quyên, là người vợ kết tóc se duyên của Ung Minh Bễ, mất tích ba mươi năm trước, vẫn một mực chưa tìm thấy.
Sự việc này cuối cùng cũng tra ra manh mối, Ung Minh Bễ giết hại người vợ của mình, chôn ở bên trong vách núi vách đá, mọc ra thành cây mặt người. Sau đó từ đó đã lấy được một ít năng lực, dùng cái này đến kiếm tiền.
Còn làm bộ nói thành cây hòe già là hung thủ, tôi bây giờ còn nghi ngờ cây hòe già này có phải là do Ung Minh Bễ trồng để che mắt mọi người hay không.
Trên đường trở về, Chung Khiếu Thiên sắc mặt vẫn cô đơn như trước, nhưng mà so với cái chết của Sở Tinh Vũ còn tốt hơn nhiều.
Dù sao lí do bạn gái chết đã biết rõ, còn tự tay báo thù cho bạn gái, thiêu hủy cây mặt người, trên tâm lý cũng là thoải mái một chút.
Ba người chúng tôi mang theo hành lý, dọc theo dưới cầu thang xuống, cũng khong phải là mon an toàn, chỉ là không muốn nhớ lại cái chuyện không vui kia.
Chung Khiếu Thiên hỏi Tôi: "Anh Xong diễm, đêm đó tôi giống như nhìn thấy Tinh Vũ đã trở về, cô ấy còn hôn Tôi, sau khi cô ấy hôn tôi, tôi liền thoải mái hơn, toàn thân cảm giác bị đốt cháy cũng đã biến mất, Tôi cảm thấy được Tinh Vũ vẫn luôn luôn không có rời khỏi tôi. "
Tôi nhìn ra vẻ trấn định, kỳ thật đã sớm xấu hổ mồ hôi còn lưu lại của Dư Bân, cười nói: "Đêm đó, đúng là Tinh Vũ xuất hiện cứu được anh, anh cần phải sống thật tốt, không nên phụ lại tâm ý của Tinh Vũ đã cứu anh. "
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh dương chói lọi chiếu vào ba người chúng tôi, người đàn ông cô đơn.