Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cùng Dư Bân cũng không sốt ruột rời khỏi thôn Chim Quyên, bởi vì nơi này không khí trong lành, người và người cũng không có ngăn cách, đã chịu đựng đủ khói xe thành phố, ồn ào náo nhiệt, tới đây tinh thần thực sự là sảng khoái cùng hưởng thụ.

Cho nên chúng tôi ở lại thêm mấy ngày.

Tôi cầm năm mươi nghìn nhân dân tệ của Dư Bân đưa trả lại cho thôn dân, đồng thời tôi còn lấy ra một chút tiền cho Trần lão bá, xem như phí ăn ở và để cho chú ấy thường xuyên mua cho chúng tôi một ít đồ ăn mặn, dù sao tôi với Dư Bân cũng là từ Thành phố đến, không thể suốt ngày ăn rau được.

Liên tiếp mấy ngày đều chơi đùa rất vui vẻ, cũng không có xảy ra chuyện gì lạ lùng, giống như là sau khi giải quyết xong vụ búp vê vải, cái thôn này lại trở về yên bình và tĩnh lặng.

Một ngày này, Tôi cùng Dư Bân đi đên một con suối nhỏ ở gần núi, non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, đẹp không sao tả xiết.

Hai tay của tôi khẽ nhấc một ít nước lên suối lên uống, nước suối vô cùng trong, đều có thể nhìn thấy được tảng đá ở dưới, từng viên từng viên. Nước trong veo như thế, uống vào chắc hẳn là cực kỳ ngọt.

Thế nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, sau khi tôi uống nước vào trong, lại cảm thấy nước có mùi thối.

"Phụt. " Tôi nhổ ngụm nước suối ra.

Dư Bân bân cũng giống tôi nhổ ra, nói: "Tam Hỏa, có chuyện gì thế này, nước sao lại hôi thối vậy? "

Tôi cũng buồn bực, không thể có chuyện đó.... Lại nhìn nước kỹ một chút, cũng không phát hiện ra cái gì bân ở bên trong.... "Đi, đi đầu nguồn nhìn xem. "

Một con suối ở trên núi, đều là xem ở đầu nguồn.

Tôi cùng Dư Bân mỗi người cầm theo một cây gỗ, cẩn thận mà đi lên phía trên con suối trên núi, nước chính là từ nơi đó chảy đi xuống. Tôi đi vào bên trong, chỉ vào một tảng đá lớn trong suối nước hướng Dư Bân nói: "Chỗ đó, đầu nguồn là ở chỗ này, anh giúp tôi di chuyển tảng đá kia ra. "

Chúng tôi sắn lên ống quần, vén tay áo lên, nước từ trong tảng đá đó chảy ra. Nước suối cũng không sâu, ngay cả đầu gối của tôi cũng không đến. Nước suối nhỏ trên núi đều là như thế.

Chúng tôi mỗi người chạm vào góc của tảng đá hô lơn “ Một, hai, ba” Sau đó dùng sức đẩy, khiến cho tảng đá kia mở ra.

Tôi dùng nước suối để rửa tay, sau đó lại nhìn con suối.

Từ bên ngoài nhìn vào, con suối như là một quả trứng gà lớn vậy, bóng loáng và mượt mà.

"Không có vấn đề gì..., con suối tốt như thế này, nước suối cũng phải rất ngọt mới đúng. " Tôi nghĩ mãi không thông, vì vậy xoay người lại cẩn thận xem xét, mới phát hiện ra được vấn đề lớn.

Con suối gốc đã hoàn toàn thối rữa mất, toàn bộ đều hiện ra màu đen giống, thậm chí còn có giòi ở bên trong nhúc nha nhúc nhích, buồn nôn cực kỳ.

"Khá lắm, đều bị thối rữa. " Tôi hương Dư Bân nói: " Con suối đã bị ô nhiễm rồi, con suối trên núi này cũng không thể dùng để uống nữa.”

Dư Bân hít sâu một hơi, " Thật đáng tiếc. "

Chúng tôi lấp tảng đá lớn lên.

Nước suối trên núi này chảy thẳng vào thôn, bây giờ nước suối cũng không thể dùng được nữa, chúng tôi nhanh chóng trở về nói cho thôn dân biết, phòng ngừa bọn họ uống phải nước suối không sạch, dính phải bệnh tật.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, tôi nhìn thấy ở cách nước suối không xa, giống như là có một cái bia.

Tôi chỉ vào chỗ đó hỏi Dư Bân: "Này, thầy đồng, nơi đó không phải là có một bia mộ sao...? " Tôi cùng Dư Bân đã quen thuộc, cho nên cũng không cùng anh ta khách sáo nữa, đi ra ngoài đều gọi anh ta là thầy đồng, anh ta cũng không ngại, bởi vì anh ta vốn chính là thầy đồng.

Dư Bân nhìn nhìn, nói: "Đúng vậy, ở cái nơi hoang vu thế này, tại sao lại có thể có một cái bia mộ. Nếu như thấy được, phải đi cúi chào, cầu cho bình yên. "

Tôi gật gật đầu, "Đi thôi. "

Đi đến trước bia mộ, chúng tôi phát hiện, kiểu dáng của cái mộ này rất mới lạ, không phải giống như một mảnh đất nhỏ truyền thống, mà là như một cái nhà hai tầng nhỏ. Xem ra đây là một người lớn có bối phận ở trong thôn, sau khi chết cũng dựa theo nhà ở trong thôn để làm phần mộ.

Ở trên mộ viết "ông Trần Kiến nghiệp chi mộ, hưởng thọ sáu mươi tám tuổi".

"Sáu mươi tám tuổi đã chết rồi, quá sớm. " Tôi nói.

"Được rồi, ông Trần, hai người chúng tôi cúi chào ngài, hy vọng ngài trên trời có linh thiêng, phù hộ tôi kiếm được nhiều tiền. " Dư Bân chắp hai tay, cúi đầu.

"Suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền tiền, thấp kém. " Tôi cũng cúi đầu, về phần tôi hy vọng được cái gì? Giống như là cuộc sống sẽ trải qua một cách bình thàn, ngoại trừ gần vài ngày giao tiếp cùng ma quỷ bên ngoài, tôi cũng không có gì đặc sắc hết.

Nhớ tới tình yêu của đội trưởng Đặng Sông cùng với Tiểu Điệp, lòng tôi lại đau xót, nghĩ đến mình cũng đã tuổi lập gia đình rồi, nhưng mà ngay cả yêu đương cũng không có, đến bây giờ vẫn là một tên xử nam, thật là biệt khuất.

Vì vậy tôi mở miệng nói: "chú à, cầu ngài phù hộ tôi về sau có thể lấy được một người vợ tốt. "

Dư Bân bật cười thành tiếng, nói, "Nói tôi thấp kém, anh chẳng lẽ lại cao hơn tôi hay sao. "

Đã cúi lậy xong bia mộ của ông Trần, tôi cùng Dư Bân đi dọc đường núi, trở về trong nhà của Trần Quốc Đống, Trần lão bá, gọi theo Trần Tử Minh, bốn người vây tại một chỗ ăn bữa cơm.

Đang ăn, bên ngoài có một tên mập gõ cửa, đầu đầy mồ hôi.

Người anh ta cũng không cao, nhiều lắm là một mét bảy, thế nhưng là chiều rộng của anh ta rất lớn, cái bụng kia có cho tôi cùng Dư Bân gộp lại cũng không lớn như thế, không, bụng còn lớn hơn như thế.

Trên mặt tất cả đều là thịt mỡ, một bước đi, đống mỡ kia lại rung rung theo tiết tấu.

Trên người lại rất là hồng hào, trên deo còn đeo cái ví da, giống như một người giàu có.

Lúc này tôi lại nhìn thấy Dư Bân từ từ yên lặng đeo lên đồng hồ vàng, Vòng phật châu bằng vàng đeo lên. A, cái thằng này so về giàu có không thua bởi bất kỳ ai.

Trần lão bá đầu tiên đứng dậy đối tên mập mạp cười nói: "Đây không phải là Trần Viên hay sao, không ở bên ngoài làm phó tổng giám đốc, quay về cái thôn nghèo khó này để làm gì? "

Sau khi Trần lão bá giới thiệu, chúng tôi đã biết, người này tên là Trần Viên, hơn ba mươi tuổi, vốn cũng là người của thôn Chim Quyên, nhưng vì chịu không được nghèo khó dày vò, liền một thân một mình đi ra bên ngoài phát triển. Phát triển hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được một công ty để vào làm phó tổng giám đốc. Bây giờ có nhà có xe, cưới được vợ xinh đẹp, sống những cuộc sống tốt lành.

Theo lý thuyết người giống như vậy sẽ không quay về mới đúng, vì lí do gì có thể khiến cho anh ta quay về?

Trần Viên ưỡn phình bụng nói: "Là như thế này, cha tôi chết sớm, tôi cũng không thể báo hiếu cho tốt. Bây giờ tôi có tiền rồi, quay trở về tìm một chỗ tốt để dời đi phần mộ của cha, sau đó xây một phần mộ cực lớn và trang trọng để cho ông ấy ở dưới cũng có thể thoải mái một chút."

Tuy nghe như là đang khoe của, nhưng dù sao cũng là báo hiếu, cũng không có gì để chỉ trích cả, anh ta muốn dời đi phần mộ, đây cũng là chuyện riêng, nên tôi cũng không hỏi nhiều lắm.

Thế nhưng lời nói kế tiếp của anh ta lại khiến cho tôi cùng Dư Bân có chút kinh ngạc.

Thì ra là, Cha của Trần Viên chính là Trần Kiến Nghiệp, ngày hôm nay chúng tôi cũng đã cúi bái chú Trần này, ha ha, thật đúng là trùng hợp. Có phải là ông ấy ở trên trời có linh, cảm nhận được thành ý của tôi và Dư Bân, cho nên mới để cho con mình đến giúp bọn tôi hoàn thành lời cầu khẩn hay không..........

Sau đó, trần Viên nói ra mục đích của chuyến này, bởi vì di chuyển phần mộ là chuyện rất nghiêm túc, cần có một người đức cao vọng trọng trong thôn đến. Mà toàn bộ cái thôn Chim Quyên này, thuộc sự quản lý của Trần lão bá... là người được tôn kính nhất, cho nên Trần Viên chuẩn bị mời Trần lão bá làm chủ việc này.

Anh ta sợ Trần lão bá không đồng ý, còn đặc biệt cầm một xấp tiền để ở trên mặt bàn, nói là tiền đặt cọc, sau khi xong việc, sẽ trả thêm một nửa khác.

Trần lão bá là một người nhiệt tình, ngay cả người như Trần Điêu cũng giúp đỡ, huống chi Trần Viên yêu cầu hợp lí như vậy, cho nên dù cho không có tiền, chú ấy cũng nhất định sẽ đi chủ sự cho cái tên này.

Nhưng mà người trong thôn quá thuần phác, Trần lão bá còn không nhận, chuẩn bị đẩy tiền về cho Trần Viên.

Dư Bân ở trong xã hội lăn lội nhiều năm như vậy, đối với chuyện tiền bạc rất là mẫn cảm, anh ta đứng người lên một chút ấn chặt vai của Trần lão bá, cười hì hì nói với Trần Viên: "Ok, không có vấn đề, Trần lão bá chắc chắn sẽ giúp cho anh. Chú à, cầm tiền cất lại đi, lẹ. "

Trần lão bá chẳng khác gì là bị Dư Bân ép cầm tiền. Ha ha, Dư Bân chính là như vậy, chắc chắn là anh ta thấy Trần Lão bá cả nhà đang khó khăn, muốn cho chú ấy thu một ít tiền, thế nhưng khi anh ta làm chuyện gì tốt, đều sẽ cảm giác như là một người xấu vậy.

Cái này, cũng được coi là nghệ thuật nha.

Vì vậy chúng tôi thảo luận thời gian di chuyển mộ phần, quyết định ngay sau khi thuận lợi, con cháu chú dì, nhân công đều ổn thỏa, đến lúc đó Trần lão bá chỉ cần đi đến vào làm chủ sự, không cần mang cái gì cả.

Cái này sống thoải mái, đi chơi cũng có thể kiếm tiền.

Chúng ta tiễn Trần Viên đi khỏi, tôi lại thấy được ánh trăng có chút bất thường, một chúm ánh sắng trắng chiếu vào chỗ sâu ở trong núi, giống như là có thứ gì đó sắp sinh ra.

Tôi cũng không rõ là thứ gì, nên cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu trở về phòng, giúp Trần lão bá thực hiện kế hoạch di dời phần mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK