Vừa mới nằm xuống giuòng thì nghe ngoài cửa phòng có tiếng bước chân.
Cửa phòng tôi mở ra, hình dáng Đông Đông hiện rõ bên khung cửa, buồn bã nói: “Hôm nay trời đổ thích hợp để ba người chúng ta ở chung một phòng bên nhau rồi.’’
Khóe miệng Đông Đông ẩn giấu nụ cười đầy gian xảo sau câu nói đó.
Lúc này, tiểu công chúa – đáng lẽ đang phải cắp sách tới trường lại từ sau Đông Đông ló mặt ra, nhảy lên giường của tôi. Hôm nay con bé mặc một chiếc đầm xòe in hình hoa tuyết, lấp lánh ánh kim tuyến, cùng với khuôn mặt xinh xinh trắng nõn hồng hào, tươi tắn. Tuy màu sắc sặc sỡ trên chiếc đầm làm cho tôi hoa cả mắt, nhưng sự đáng yêu của con bé khiến tôi phần nào vẫn chấp nhận được, không khó chịu, không khó chịu, con bé ôm chầm lấy cổ tôi, cất giọng non nớt nói: “Bố nói hôm nay dẫn chúng ta đi chơi, sao mẹ còn lười biếng nằm trên giường, mà không chịu dậy?”.
Tôi ngây người tròn xoe mắt, sao con bé nói chuyện như bà cụ non vậy chứ.
Cùng lúc đó Đông Đông tiện tay kéo tay tôi để toàn thân tôi ngồi dậy, chẳng biết anh ta vào phòng đồ của tôi từ lúc nào, lấy ra chiếc áo khoác hơi mỏng đưa cho tôi, nói: “May quá trời tạnh mưa rồi, chúng ta mau đi thôi kẻo trễ.’’
Tôi không biết Đông Đông nghĩ gì nữa
Hôm qua Cẩm Mộng vừa tới tìm tôi nói những lời đánh dấu chủ quyền, sau đó anh ta lại nói mấy câu như thể nghìn lần vạn lần chỉ có mình tôi, hôm nay lại dở chứng cho An Nhi nghỉ học để ba người cùng đi chơi.
Dù rằng như thế tôi vẫn cảm thấy không muốn có thêm khoảng cách gần với anh ta chút nào, nếu đi chơi với tiểu công chúa thì hai mẹ con tôi là đủ rồi, sự có mặt của Đông Đông thực sự là không cần thiết. Nhưng đôi mắt long lanh ngấn nước của tiểu công chúa đang nhìn tôi, tôi cũng ngại nên không tìm cớ từ chối được.
Khi ở trong xe, tôi dặn dò An Nhi: “Mỗi khi ra đường con cứ gọi Đông Đông là bố, còn mẹ thì con chỉ cần gọi là cô hoặc chị được rồi, có thể đừng gọi là mẹ có được không?’’
An Nhi không hiểu vì sao, mặc dù trên gương mặt hiện rõ hai chữ ‘’thắc mắc’’ nhưng đành buộc lòng phải nghe lời tôi, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Đông Đông hôm nay chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, nhưng vẫn giữ nguyên phong thái lịch lãm như lúc anh ta mặc vest tây, nhìn thấy tôi đang nhìn liền khẽ cười, nói: “Có phải trông anh trong trang phục này vẫn rất là phong độ không?”
Tôi vung tay, cười khinh bỉ nói: “Ảo tưởng quá”.
Hôm nay, nơi mà ba người chúng tôi tới là một khu hội chợ náo nhiệt.
Suốt cả buổi An Nhi líu lo liên hồi, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, thể diện của quý tộc đã bay biến đâu mất. Đông Đông cũng không hề gò ép con bé, chỉ cùng tôi đi chầm chậm theo sau, mặc kệ con bé vui vẻ nhảy nhót.
Lâu lắm rồi tôi mới đến khu hội chợ náo nhiệt thế này, ủa?? Là lần đầu ấy chứ.
Tôi đột nhiên nhớ ra liền hỏi Đông Đông: “Sao hôm nay lại có hứng thú đến nơi ồn ào như này thế? Tôi nhớ tinh hôm qua, thư ký Quang đã ôm tới một đống hồ sơ giấy tờ, nhìn vẻ mặt của cậu ấy, coi bộ là việc gấp cần được xử lý nhanh chóng.’’
Anh ta liếc tôi một cái: “Em không nhớ hôm nay là ngày em đau đớn vật lộn với cơn đau trong thời gian dài để mang đến cho An Nhi cuộc sống này sao?’’
Tôi “ồ” lên một tiếng, nghiêm túc nói: “Chuyện quan trọng thế này, sao không nói sớm với tôi. Bây giờ sao tôi kịp chuẩn bị gì cho con bé đây, ít nhiều gì con bé cũng gọi tôi là mẹ, sinh nhật nó mà tôi lại.....
Anh hỏi rất tự nhiên: “Em thật sự không nhớ ngày sinh nhật của con ư?’’
Tôi kinh ngạc: “Sao có thể nhớ được chứ? Con bé là con của anh mà”.
Anh ta nhíu mày cười: “Mấy người làm việc ở công ty em hay thì thầm to nhỏ tính cách lạnh lùng vô cảm của em.. Nghe nói đã nhiều năm qua vẫn không thay đổi, mặc dù tính cách em là thế nhưng kể là người chức cao hay nhân viên thấp cổ bé họng hễ ai sai thì người đó chịu phạt, em rất công bằng.. Anh luôn nghĩ dù cho em có hận anh thế nào thì với em An Nhi cũng là kho báu vô cùng quý giá với em. An Nhi còn nhỏ nhưng ý thức của nó cũng không thua gì người lớn đâu. Con bé giống em, rất thông minh, chẳng thà em nói ngày sinh nhật của con bé em muốn riêng tư đưa con bé đi chơi mà không có sự xuất hiện của anh thì anh còn tạm chấp nhận được, đằng này em lại tỏ ra như không có trách nhiệm gì khi hay tin hôm nay là sinh nhật con bé.’’
Tôi đưa tay sờ sờ mũi, cười khan “ha ha” một hồi: “Tôi có lạnh lùng vô cảm ra sao cũng là chuyện của tôi, không hại ai, không làm tổn thương ai là được rồi. An Nhi chỉ mới nhận tôi là mẹ, đến sinh nhật của tôi lắm khi tôi còn quên huống hồ chi là sinh nhật con của anh....’’
.