Thấm thoát trôi qua ba tuần, tôi túc trực ở bệnh viện với bố vào ban đêm, ngày lại chạy lên công ty thay bố lo công việc.
Hôm nay, sau thời gian công tác nước ngoài Đông Đông đến thăm bố tôi, vừa định đi rót cho anh ta ly nước, toii nhíu chặt lông mày, cánh tay vốn đang chống lên thành giường tính đứng dậy, mất luôn sức chống đỡ cuối cùng, cơ thể ngã ra, cuối cùng cũng té xuống đất.
Tôi ngất lịm suốt nhiều ngày, được Đông Đông đưa vào phòng bệnh VIP nằm gần bố tôi.
Đến khi tỉnh dậy, đang định đi gặp bố, lúc thả hai chân xuống giường, cửa phòng bệnh của tôi cũng mở ra, lão Giang bước vào, nhanh nhảu nói: “Tỉnh rồi à, coi bộ là rất mệt nên mới hôn mê nhiều ngày như vậy.”
Tôi ngẩn người.
Lão Giang tới gần, dìu tôi ngồi lại lên giường, nhân tiện rót cho tôi miếng nước ấm uống cho đỡ khô họng.
Lão nhìn tôi từ đầu xuống chân một lượt, nói: “Xem dáng vẻ của con thì chắc là ổn rồi. Mấy hôm trước sức khoẻ bố con khá hơn nhiều rồi đó.
Dứt lời liền lấy một hộp cháo từ trong túi lão đem vào lúc nãy ra.
Tôi cầm chén cháo ấy đưa lên mũi ngửi ngửi, thoang thoảng mùi thơm của bào ngư, vi cá…
Tôi mắt chữ O mồm chữ A: “Bác nấu cho cháu à bác Giang?"
Lão húng hắng ho mấy cái, nói: “Mặc dù thận của con, của mẹ con, những người trong gia đình bác đều không tương thích với thận bố con. Nhưng đã tìm được thận phù hợp, cuộc phẫu thuật cũng nhanh chóng được diễn ra trong ngày, ngay hôm sau ngày con bất tỉnh. Phẫu thuật thành công, bố con đã vượt qua cửa tử, bây giờ việc con cần làm là phải giữ gìn sức khoẻ để còn chăm sóc cho bố con. Đừng lo lắng để bị lao lực thế này nghe không."
Tôi xoay xoay chén cháo trong tay, nói: “Bố mẹ nuôi cháu lớn khôn, ơn dưỡng dục không gì báo đáp nổi, từ đó đến nay cháu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thế này. Lần này chứng kiến bố đổ bệnh nặng như thế cháu thấy rất lo sợ vô cùng. May là mọi chuyện tốt đẹp."
Những lời nhẹ nhàng, tình cảm này nói ra xong, mắt tôi bỗng ươn ướt, bèn cố nuốt cho hết chén cháo, cảm ơn lão.
Lão nhận lời cảm ơn này, nhưng lại chẳng nói gì, chỉ thở dài một cái.
Tôi ăn xong cũng ngồi im lặng.
Lão Giang quay sang nhìn tôi, muốn nói gì đó rồi lại chần chừ một lúc, sau đó mỉm cười, nói: “Bác phải đi rồi, con lo ở đây dưỡng sức cho khoẻ hẳn rồi hãy qua với bố. Ngoài bác với Đông Đông ra không ai biết con nằm đây đâu, bác với nó nói dối con phải đi công tác để mẹ con bớt phần lo lắng."
Tôi gật đầu đồng ý, mắt nhìn theo lão đi dần ra khỏi phòng.
…
Từ sau cuộc phẫu thuật thành công, chẳng có ngày nào là tinh thần bố tôi không sảng khoái cả, mẹ tôi cũng rất vui vẻ, thấy vậy tôi cũng an tâm vài phần.
Bố tôi được xuất viện…
Từ nhà tôi lái xe đến biệt phủ họ Đông. Lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng đến nơi nghe người làm nhà Đông Đông nói anh ấy khoẻ hơn nhiều, nên lòng cũng nhẹ nhõm ít nhiều.
Trên đoạn từ hầm xe tới phòng Đông Đông, gặp người làm đang đi ngang, tôi hắng giọng hỏi: “Đông Đông gần đây thế nào? Bây giờ có đang làm việc không?”.
Người làm đó cung kính thưa: “Gần đây chỉ có người được chỉ định riêng mới được vào thăm phòng cậu chủ, những người làm trong nhà không ai được phép vào thưa tiểu thư."
Tôi gật đầu một cái.
Tháng trước anh ấy mới mất đi một phần bộ phận trong cơ thể, bây giờ chắc chưa thể ngồi dậy làm công chuyện được rồi, không thể khôi phục nhanh như thế được.
Người làm cung kính rời đi, tôi một mạch đi thẳng tới phòng Đông Đông.
Tôi vội vàng đẩy cửa phòng, vội vàng bước vào trong. Những hành động vội vàng, lo lắng ấy khó tránh không chú ý đóng cửa mạnh, gây ra tiếng động.
Chỉ có một mình Đông Đông trong phòng, anh ấy ngủ rất say.
Cơ thể Đông Đông vốn mạnh khỏe, vì bố tôi mà anh ấy đã hiến thận một cách âm thầm, sau phẫu thuật Đông Đông lệnh cho cấp dưới đưa anh về nhà dưỡng sức, hằng ngày bác sĩ riêng đêều đặn đến theo dõi sức khoẻ, vậy mà Đông Đông cũng phải nằm liệt giường mấy tuần.
Tôi ra ngoài tính nói người làm lấy cho ly nước thì gặp Cẩm Mộng đang lén lút tính vào phòng Đông Đông. Ả hằm hằm giận dữ với tôi, tỏ ra bộ mặt lo lắng cho Đông Đông. Vốn dĩ chẳng có chút thiện cảm nào nên tôi cũng không cho phép cô ta bước vào phòng, lấy danh vị hôn thê của Đông Đông mà ra lệnh cho người giữ cửa không cho bất cứ một ai bước vào phòng, trừ tôi và bác sĩ. Những người còn lại đụng đến tay nắm cửa cũng không được, đặc biệt là là người phụ nữ có tên Cẩm Mộng.
Ngày ngày tôi ngồi ở đầu giường thương xót cho Đông Đông, những lúc ngồi trong phòng chỉ có tôi với anh ấy tôi tỏ rõ vẻ đau thương vô hạn, ngày ngày trôi qua thật thê thảm.