Hôm qua cãi nhau với Đông Đông một trận vì An Nhi, mặc dù tối đến anh ta đã có ý làm huề nhưng vì sĩ diện tôi cũng không thèm hỏi chuyện anh ta làm gì. Hôm nay nhớ con bé mà chẳng biết làm cách nào có được thông tin của nó, chắc hôm nay sẽ là một ngày buồn chán đây.
Chẳng biết làm gì, tôi lân la đi tới chỗ đàn piano chơi vài bản để giết thời gian. Tuy tôi chưa bao giờ bị ai chê là chơi nhạc dở, nhưng phải thú thật là có giỏi tới đâu cũng không so được với thầy. Ban đầu còn muốn giết thời gian, nhưng càng chơi lại càng thấy nhớ thầy, nên tới bài thứ ba tôi bỏ dở nửa bài còn lại.
Tiếp tục lân la đi tới phòng đọc sách lựa mấy quyển sách đọc cho mau hết ngày.
Một ngày nữa lại trôi qua trong tẻ nhạt.
...
Sáng sớm vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy bảo mẫu đứng đó chờ sẵn: "Tiểu thư ngủ có ngon giấc không ạ?"
Tôi dịu giọng hỏi: “Dì dậy sớm vậy”.
"Công việc của tôi mà cô."
Bà ấy níu lấy cánh tay tôi, nghẹn ngào nói: "Hôm qua tôi bệnh xin nghỉ phép một hôm, không biết người thay thế có làm tiểu thư không hài lòng ở đâu không vậy?"
"À không, mọi thứ đều ổn cả mà."
Bên dưới lầu tôi thấy Cẩm Mộng vừa đi ngang, tôi thắc mắc hỏi: "Chẳng phải Đông Đông nói Cẩm Mộng không được phép tự ý vào đây à?"
"Hôm nay công ty có chuyện quan trọng cậu chủ phải đi họp từ rất sớm, chắc vì thế mà cô ấy mới tự ý sang đây. Lúc nãy tôi đụng mặt cô ấy ngoài sảnh chính, thấy nói là đi tản bộ ngang qua, vô ý dừng lại ở trước sảnh chứ không cố ý đi tới, vậy mà bây giờ lại vào thẳng đây rồi." Tôi vừa hỏi, bảo mẫu đã nhiệt tình nói rõ ràng cho tôi nghe mọi chuyện.
"Thật đáng khâm phục người phụ nữ này, mới sáng sớm tinh mơ đã có tinh thần đi gây chiến rồi."
"Cậu chủ không bao giờ cho phép Cẩm Mộng đến gần cô chủ nhỏ, cũng không cho cô ấy tới gần cậu chủ luôn, trước nay cô ấy vẫn nghe lời trong sợ hãi, không hiểu sao hôm nay bị làm sao, mà dám cả gan như vậy." Bảo mẫu nói năng vô cùng rành mạch.
Tôi vỗ vào mu bàn tay bảo mẫu, nói: "Dì cứ làm tròn bổn phận của mình đi, mấy người có tính tuỳ tiện, thì để con tiện lúc nào dẹp luôn lúc đó."
Trước khi lấy lại được ký ức của mình, cũng một phần nhờ Cẩm Mộng cả, mang ơn thì phải ơn.
Nghe đâu sau khi tôi rời đi Đông Đông đã đối xử rất tệ với ả ta.
Trong đầu tôi chợt lóe lên, bèn hỏi bảo mẫu: "Từ trước đến giờ dì có nghe Cẩm Mộng nhắc gì tới mẹ ruột của An Nhi không?"
Mặt bà ấy trắng bệch, ngừng lại một hồi mới đáp: “Ông chủ đã ra lệnh, không được phép nhắc đến mẹ ruột của cô chủ nhỏ, lúc trước nếu không vì cậu chủ lên tiếng thì toàn bộ người làm trong nhà đã bị sa thải hết rồi."
"Cô ta khôn khéo tới mức nào mà được thủ tướng ưu ái như vậy chứ, lúc trước còn dám ép người phụ nữ của Đông Đông tức tới nỗi bỏ đi.. Thiên hạ bàn tán Đông Đông có một đứa con ngoài dã thú nhưng lại bị ông già họ Đông đó ra lệnh đổi trắng thành đen nói con bé chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi được Đông Đông xót xa mang về nhà nuôi lớn để sau này phụ anh ta đỡ đần công việc của gia đình. Đó có phải là một kịch bản hoàn hảo mà lão Đông bắt các người hoặc thuộc và cố quên bản cũ để được ở lại đây làm việc đúng không?"
Haizz, đúng là một lão già mưu kế đa đoan, nghèo cũng là con người cả thôi, cũng phải đi làm kiếm tiền nuôi thân thôi. Có điều số tiền họ kiếm ra ít hơn, khó khăn so với những người ngậm thìa kim cương từ khi chưa hình thành phôi thai như chúng tôi. Nhưng cũng đâu thể lấy tiền để huỷ đi quyền bình đẳng của họ chứ.
Haizzzz, sáng sớm đã nghe chuyện khiến tâm trạng sôi máu, thôi thì lại đi kiếm sách đọc đốt thời gian với hạ hoả vậy.
Đang định xuống dưới ăn sáng thì bên dưới nghe tiếng giày cao gót, rồi từ từ dung mạo Cẩm Mộng hiện ra trước mặt chúng tôi. Ả ta dùng khuôn mặt giả tạo mỉm cười với tôi.
Tôi thầm than trong lòng, cái người phụ nữ giả tạo này cứ phải thể hiện mấy cái không thật tâm như thế không thấy mệt sao, đã cả gan trái ý Đông Đông bước chân vào đây rồi còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Cẩm Mộng nhìn thấy tôi, nhún mình làm bộ chào, nói: “Hay tin Bạch tổng tới đây mà không chào hỏi tử tế, hôm nay Cẩm Mộng tranh thủ tới sớm để chào hỏi, coi như thay lời xin lỗi cho ngày hôm qua không phải phép.."
Nếu không biết bộ mặt thật mà chỉ gặp lần đầu thì chắc ai cũng tưởng đó là những lời chân thành của cô ta.