Tôi không quan tâm, nghĩ là mơ thôi, bèn trở mình, ôm An Nhi vào lòng vỗ vỗ mấy cái, rồi tiếp tục chìm vào giấc nồng cùng con bé.
...
Sáng hôm sau, trời sáng banh mắt mới thèm dậy, Đông Đông vẫn ngồi làm việc trên laptop, chỉ khác là, anh ta đang ngồi sát cạnh tôi, tôi còn đang ôm chặt đôi chân rắn chắc của anh ta nữa chứ.
Tôi rất nghi ngờ, liệu anh ta làm việc suốt đêm hay là những gì đêm qua xảy ra là thật chứ không phải mơ?
An Nhi nằm ngay phía bên kia người của Đông Đông đưa bàn tay nhỏ tí lên vẫy vẫy tôi: ‘’Chào buổi sáng mẹ yêu, mẹ đã thức rồi sao, chắc hẳn hôm qua mẹ đã có một giấc mơ đẹp.’’
Tôi chườn người qua chân Đông Đông xoa đầu con bé, vệ sinh cá nhân xong thì ăn sáng, lúc đó cảm thấy, mùi vị này khá quen thuộc, rất giống với thức ăn mà Đông Đông nấu khi tôi đang mang thai.
Tôi quay sang nhìn anh ta với anh mắt thăm dò, anh ta cũng không thèm nhin lại tôi, mà chỉ nói: “Anh sợ thức ăn ở đây sẽ khiến em bỏ ăn, nên sáng sớm đã tranh thủ chạy về nhà làm chút thức ăn cho em và con. Lúc đó hai người ngủ rất ngon nên anh không tiện đánh thức, nhìn sắc mặt của em chắc là đang thầm tán dương tay nghề của anh đúng không?’’
An Nhi ngồi bên cạnh ấp úng nói: “Bố kể lúc trước đưa mẹ cùng đi du lịch với gia đình, ở đó nấu ăn không vừa miệng mẹ không thể ăn được mà bỏ bữa. Bố phải xuống mượn nhà bếp của khách sạn để nấu cho mẹ, lúc đó mẹ đã ăn sạch thức ăn bố nấu và liên tục khen ngon.’’
Đông Đông ho một tiếng.
Tôi cũng chẳng nói thêm gì, chỉ cắm đầu thưởng thức điểm tâm sáng như thể nãy giờ không nghe thấy gì.
Mới sáng sớm mà Đông Đông đã bị thư ký Quang thúc giục tở về công ty, hình như là có chuyện quan trọng cần cùng cổ đông bàn bạc, nghe nói còn phải đi công tác mấy ngày. Thế nên trong mấy ngày anh ta đi công tác, An Nhi liên tục đòi ăn những món ăn vặt mà đó giờ bố nó không cho ăn.
Lo lắng sức khỏe con bé, nếu ăn những món thức ăn đó nhiều sẽ không tốt cho dạ dày trẻ em, để con bé ăn cơm người lạ nấu thì không đành lòng, nó lúc nào cũng chê bai đầu bếp nhà tôi nấu ăn không vừa miệng, chỉ muốn được ăn thức ăn tôi nấu.
Cảm thấy chẳng qua cũng chỉ là vài món ăn đơn giản, tuy chưa xuống bếp nấu ăn bao giờ, nhưng không một lần thử thì sao có những lần tiếp theo.
Tôi xắn tay áo vào bếp một cách vô cùng tự tin. Nhưng chẳng biết rằng nấu ăn lại rắc rối đến thế, tôi nêm nếm đủ thứ gia vị, trông rất chuyên nghiệp. Nhưng trông nó lạ lắm, tôi đã suýt nữa thì lật tung căn bếp của bố mẹ tôi lên để làm ra món ăn, đương nhiên không lọt được vào khẩu vị yêu thích của An Nhi. Thế là con bé ấm ức nói: ‘’Mẹ có biết khi nào thì bố trở về không?’’
Trước đây, tôi từng nghĩ tình yêu là thứ chưa từng nếm trải thì không thể biết ra sao, nhưng hễ nếm trải được vị ngọt của nó thì sẽ không thể buông tay, trên thế giới này chẳng có thứ gì làm người ta mê đắm hơn nó cả.
Cứ ngỡ là thế, nhưng giờ tôi mới ngẫm ra, không chỉ riêng tình yêu mà trên đời này còn có một thứ tên là Đông Đông, bỏ qua vấn đề thù hận thì tôi vẫn mê mẩn nhan sắc, sự thông minh lanh lợi và những tài năng của anh ta, nhất là tài nấu ăn.
Mặc dù không rên rỉ trông ngóng giống An Nhi, nhưng dường như tôi đã quen với việc có Đông Đông bên cạnh rồi thì phải. Hình như.... tôi đang cảm thấy nhớ anh ta...
Bên ngoài bỗng nhiên vọng tới tiếng gọi thất thanh của quản gia. Tôi thò đầu ra khỏi ban công nhìn thấy ông ấy đang hớt ha hớt hải chạy vào bên trong nhà.
Haizzz, chắc lại có người muốn nhờ vả gì bố mẹ tôi nữa rồi, thôi kệ chuyện của họ không tới lượt mình giải quyết vấn đề là được.
Chớp mắt một cái, quản gia đã đứng trước cửa phòng tôi gõ lọc cọc. Tôi lạnh lùng cất lời: “Mời vào!’’
‘’Thưa cô, bên ngoài có giám đốc Phát của tập đoàn TP đến tìm cô, cô có muốn gặp không ạ?’’
‘’Tìm tôi??’’ vừa nghe đến chữ tìm tôi hai mắt tôi mở to hơn cả đèn ô tô đi trong đêm nữa. ngôn tình sủng
Cũng lâu rồi không nghe thấy có thiếu gia hay vị chủ tịch giám đốc nào đến tìm mình nên biểu hiện có chút lố...
Quản gia khe khẽ cất lời.. “Thưa cô, có cho cậu ấy vào bên trong không ạ? Hay để tôi ra nói một lời tiễn cậu ấy về.’’