• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng nói!" Phong Vô Ý một tay giữ bả vai, một tay bịt miệng Tiêu Tử Mặc.


Tiêu Tử Mặc chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, và cũng đã hiểu rõ tình thế trước mặt rất nhanh, tiếp đó là chớp chớp mắt ý bảo nàng buông tay ra.


Phong Vô Ý cười cười rồi sau đó rút tay về, tiến sát tới bên lỗ tai hắn nhỏ giọng nói lại những chuyện đã xảy ra kể từ sau khi hắn mê man đi.


"Quan quân?" Tiêu Tử Mặc cẩn thận nhìn xuyên qua bụi cây, sau khi xem xét kỹ thì nhẹ nhàng lên tiếng: "Đó là những kỵ binh dũng mãnh của tướng quân Vương Kiệm và phó tướng Vương Lăng, cũng chính là đệ đệ ruột của hắn, tất cả ở đây đều là những kỵ binh rất tinh nhuệ"


Kỵ binh dũng mãnh nhất ? Phong Vô Ý nghĩ nghĩ, nhớ rõ cái danh hiệu tướng quân cũng không phải là chức quan lớn, nhưng mà lại là tâm phúc của hoàng đế. Kỵ binh dũng mãnh sẽ phụ trách việc phòng vệ ở kinh thành, chỉ cần một khi bốn cửa thành vừa đóng thì các kỵ binh này sẽ có quyền khống chế cả kinh thành. Cho nên từ trước tới giờ chỉ có tướng lãnh được hoàng đế tin tưởng nhất, mới có thể được nắm giữ chức vị này.


Đợi đội quan binh này tới gần một chút, cơ mà vì lúc này là lúc hoàng hôn đang buông xuống, nên cũng không nhìn thấy rõ ràng được toàn đám quan binh kia. Nhưng mà nhìn qua cái người tướng quân đang dẫn đầu đi tới, thì nàng lại cảm thấy cùng với người tướng quân mặc áo giáp vàng đứng ở trên tường thành có bộ dáng rất giống nhau, xem ra người kia chính là Vương Kiệm.


"May mắn là đã ra tay nhanh hơn một bước" Phong Vô Ý thì thào lẩm bẩm.


Chỉ thấy Vương Lăng dừng lại ở trước mộ của Lý gia, giống như đang ra lệnh gì đó cho đám bính lính trước mặt, nhưng vì khoảng cách qua xa nên nghe không rõ ràng lắm. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn


"Đào mở phần mộ, đào ra quan tài, không được làm hư hỏng dù là một chút, và cũng không được đụng chạm vào bất kì vật phẩm gì ở trong đó" Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiêu Tử Mặc.


"Hả?" Phong Vô Ý kinh ngạc quay, đầu nhìn lại. Ở khoảng cách xa thế này, thì nàng khó mà tin nổi một người không hề có nội lực như Tiêu Tử Mặc lại có thể nghe được rõ ràng như vậy.


"Nhìn thử xem" Tiêu Tử Mặc vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Vương Lăng như cũ, rồi đột nhiên hắn cười khổ nói: "Hắn xoay người sang chỗ khác rồi, ta xem không được bờ môi của hắn"


"Không sao cả, vì mục đích của bọn họ chúng ta đã biết rõ rồi" Phong Vô Ý thoải mái gật đầu, mở miệng nói. Trong tổ chức cũng có vài người có khả năng này, nhưng mà nàng lại không học qua, cho nên...... ở vào khoảng cách xa như vậy, thấy Tiêu Tử Mặc có thể nhìn và hiểu rõ ràng được đối phương nói gì, thì nàng vẫn kinh ngạc vô cùng.


Đang nghĩ ngợi, đội quan binh đã bắt đầu hành động. Trừ bỏ Vương Lăng, thì mỗi người đều cầm theo cái xẻng nhỏ để chuẩn bị đào mộ.


Phong Vô Ý lắc đầu, Lão Thái gia của Lý gia này đúng là đủ xui xẻo, đã chết còn không được yên. Bị nhiều người đào bới như vậy, không hiểu Lý Thượng Thư kia.... sao lại bạc tình tới mức không muốn gặp mặt người cha này....nhưng mà chuyện này nói không chừng... về sau còn có thể lợi dụng được!


Chợt đột nhiên, có một quan binh kinh hãi hét lớn một tiếng.


Quan tài vốn được chôn sơ xài, cộng thêm mười mấy người đào bới cùng một lúc, cho nên rất nhanh đã thấy bị lộ ra. Vương Lăng phất tay, bốn quan binh lập tức nhảy xuống hố đất, nhưng.... mười mấy gia đinh vừa mới đem quan tài hạ xuống trông có vẻ rất đơn giản, nhưng lúc này muốn nâng lên lại vô cùng khó khăn, dù đã bỏ sức ra rất lớn nhưng quan tài vẫn không hề nhúc nhích chút nào.


"Không cần nâng lên nữa, mở ngay ra tại chỗ đi" Tiêu Tử Mặc từ từ phiên dịch lại lời nói của Vương Lăng, vì ở vị trí này vừa đúng nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.


"Xem ra ở bên trong có gì đó rất quan trọng" Phong Vô Ý trầm tư nói ra suy đoán của mình.


Khi nói chuyện, những thứ được giấu ở trong hòm đều được vứt hết ra ngoài. Bên dưới ánh trắng chiếu xuống, nhìn thấy vô cùng chói mắt, hiển nhiên tất cả đều là châu báu vô giá!


"Kỳ quái...." Tiêu Tử Mặc lẩm bẩm: "Lý gia tuy là giàu có, nhưng cũng không thể có được những thứ này. Huống chi lại còn lén lút giấu ở bên dưới quan tài, mà nhìn qua cảm thấy rất quái dị..... Mà còn Vương Lăng nữa, hắn làm sao biết ở trong hòm có giấu châu báu? Bọn hắn rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị mà đến.... Dựa vào chi tiết này cũng đủ hiểu, kỵ binh dũng mãnh vốn không thể nào chỉ vì ham muốn mấy tài vật này được? Trừ khi...."


"Trừ khi những châu báu này có vấn đề, hoặc là bên trong đó còn ẩn chứa gì đấy, hoặc là có gì đó rất quan trọng!" Phong Vô Ý nói tiếp lời của Tiêu Tử Mặc.


"Nhìn kỹ đi rồi hãy nói" Tiêu Tử Mặc gật đầu .


"Ừm" Phong Vô Ý lên tiếng, rồi sau đó thân thể cúi thấp hơn xuống tiếp tục xem xét diễn biến. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn


Binh lính mà Vương Lăng mang theo không hổ danh là kỵ binh tinh nhuệ, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Trừ bỏ lúc đầu khi mới đào quan tài lên có tiếng hét kinh hãi, thì từ đầu tới cuối đều không có ai phát ra một âm thanh nào nữa. Tất cả đều rất nhanh nhẹn và có trật tự, mà đem châu báu nhét vào một cái túi mang theo. Sau đó mỗi người đều vác lên trên người, rồi cẩn thận đậy lại nắp quạn tài, rồi lại phủ đất lên trên mộ như cũ.


Cuối cùng là một quan binh có dáng vẻ như đội trưởng, vẻ mặt trịnh trọng đem một cái hộp gỗ giao cho Vương Lăng.


Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu đây chính là thứ quan trọng.


Vương Lăng vội vàng đem hộp gỗ mở ra, sau đó khẩn trương đóng lại ngay lập tức, rồi tiếp theo là tự mình ôm vào trong ngực.


"Ngươi ở lại đây, ta đi theo nhìn xem" Phong Vô Ý do dự một chút, rồi đưa ra quyết định. Bích Linh tạm thời đã bị nàng ra lệnh ở lại cửa thành giám sát, cho nên giờ chỉ có thể tự nàng đi tìm hiểu mà thôi.


"Không được" Tiêu Tử Mặc giữ chặt vai nàng, cúi đầu lên tiếng.


"Hả?" Phong Vô Ý kinh ngạc quay đầu nhìn lại.


"Chẳng lẽ ngươi cho là Chiêm Tinh Sư của Phạm Thiên chỉ là một cái danh hiệu tượng trưng cho có hay sao?" Tiêu Tử Mặc mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một tấm giấy cắt thành một hình nhân, rồi nhẹ nhàng ném đi. Trong nháy mắt chỉ thấy trang giấy lóe lên ánh sáng màu vàng, rồi liền hóa thành một làn khói, từ từ ngưng kết thành một bóng người hư ảo ở giữa không trung và hướng về phía Tiêu Tử Mặc thi lễ. Tiếp theo là xoay cả thân người, rồi mới nhẹ nhàng đi qua phía sau đám người của Vương Lăng.


"Đây là cái gì?" Phong Vô Ý tò mò hỏi. Nàng biết Tiêu Tử Mặc không phải là người đơn giản, so với người bình thường thì kiến thức và hiểu biết của hắn hơn rất nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn thi triển ra một bản lĩnh khác.


"Thứ để sai bảo" Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng giải thích: "Chỉ cần ta ra lệnh là nó sẽ phục tùng, nó là từ thú linh cùng với ác linh luyện chế thành"


"Bọn nó có thể làm được những gì?" Phong Vô Ý thoáng nhíu mày, trực giác nói cho nàng biết cái này giống như có liên quan tới âm dương thuật hay thần thức gì đó.


"Cái này chỉ là thuật sai sử cấp thấp mà thôi, cũng không có gì đặc biệt cả. Nhưng mà nếu dùng vào mục đích để dò xét thì rất tốt" Tiêu Tử Mặc trả lời.


"Nói cách khác, nếu như luyện tới mức cao cấp thì có thể để cho nó bảo vệ ngươi, hoặc là ra trận giết địch cũng được luôn hả?" Phong Vô Ý chỗ hiểu chỗ không lên tiếng nói.


"Đúng vậy" Tiêu Tử Mặc gật đầu nói: "Nhưng mà mỗi lần sử dùng thuật này thì cần phải có linh hồn chi lực rất cường đại, ta cũng chỉ có thể luyện chế ra một cái mà thôi. Nhưng ngược lại, nếu muốn làm ra vài hộ vệ bình thường thì cũng không khó, muốn bao nhiêu thì sẽ có bây nhiêu nhưng mà lại không có tác dụng gì nhiều, mà một khi bị phá hỏng thì không thể sử dụng được tiếp nữa"


"Nếu như có thể bắt được cái loại mãnh thú, ngươi có cách để để luyện chế không?" Phong Vô Ý hỏi.


"Tất nhiên là được" Tiêu Tử Mặc gật đầu khẳng định.


"Như thế hắn thì sao?" Phong Vô Ý một tay cầm lấy tượng gỗ Hoàng Cửu Lê đưa tới trước mặt Tiêu Tử Măc.


"Hả?" Tiêu Tử Mặc sửng sốt.


"Nữ nhân! Ngươi cư nhiên có ý nghĩ muốn đem bổn tọa đi luyện chế thành mấy thứ vớ vẩn này!" Hoàng Cửu Lê cũng ngớ người ra một phen. Sau đó bắt đầu gào lớn, may mắn là Vương Lăng lúc này đã đi xa nên mới không nghe được động tĩnh ở bên này.


"Này.... Tạm thời chỉ sợ là không được" Tiêu Tử Mặc phản ứng lại, cười khổ một cái rồi mới nói: "Lực lượng của Ma Quân của ma giới quá mức cường đại, dù cho chỉ còn là tàn hồn còn xót lại thì cũng không phải là một vật dẫn bình thường có thể chịu đựng nổi"


"Vật dẫn?" Phong Vô Ý khó hiểu hỏi.


"Gióng như cái này" Tiêu Tử Mặc nói xong, dơ tay đem một miếng ngọc màu tím ở trên cổ lấy xuống: "Giống như vừa rồi là loại cấp bậc thấp, thì có thể lấy giấy trắng làm vật dẫn, nhưng cao cấp..... Khối ngọc này của ta chính là Băng Tâm Tử Ngọc được làm ra từCực Bắc Chi Đại Vạn Niên Huyền Băng, cả Phạm thiên cũng không tìm ra được mảnh thứ hai"


"Như ngươi nói, nếu muốn luyện chế cũng chỉ có thể luyện được một lần thôi hả?" Phong Vô Ý thở dài. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn


"Ngươi phải hiểu, miếng ngọc này là dùng để phong ấn cái gì? Cho nên chỉ sợ là ở Phạm Thiên càng không có mãnh thú rồi" Tiêu Tử Mặc bật cười: "Hiện tại dù có thể bắt được mãnh thú, nhưng vẫn phải tìm được vật dẫn thích hợp, nhưng mà... Ma Quân là ngoại lệ"


"Được rồi, được rồi" Phong Vô Ý nhún vai, nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, chứ cũng không phải thật sự muốn đem Hoàng Cửu Lê đi luyện hóa: "Cơ mà, đêm nay Tử Mặc hình như rất thẳng thắn và thành khẩn thì phải?"


Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng cười, ánh mắt lưu chuyển. Dù cho trên thân đang mặc quần áo bằng vải bố y, nhung vẫn không thể che giấu được phong thái lạnh lùng và khí chất của hắn.


Sau đó là từng giọt máu rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả vạt áo trên ngực. Tiếp theo là một giọng nói trầm thấp mà vô cùng rõ ràng vang lên: "Lấy máu của ta, lập thệ ước trung thành, mãi mãi đi theo không rời, cả đời không phản bội, nếu như sai phạm lời thề thì sẽ bị trời tru đất diệt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK