• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Tiêu Tử Mặc rời đi, Phong Vô Ý quay về phòng, nằm ở trên giường đưa tay mở tấm bản đồ ra lần nữa, nhưng trong đầu thì lại đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi.

Thiên Khí Chi Đảo sao? Đang lúc muốn hỏi thử Hoàng Cửu Lê xem thế nào, thì lại bỗng nhớ ra bức tượng gỗ kia đã bị Tiêu Tử Mặc phong ấn.

Hoàng Cửu Lê muốn đi tới Thiên Khí Chi Đảo là vì muốn nhờ ma khí để khôi phục lại thân thể, mà Tiêu Tử Mặc cũng hi vọng nàng đi tới Thiên Khí Chi Đảo một lần. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Chẳng lẽ nơi này có liên quan gì đó tới những hòn đảo đang bị phân tán kia à?

Từ từ nhắm hai mắt lại, ở trong đầu nàng bắt đầu hiện lên từng đoạn hình ảnh của trận thí luyện bị ngắt quãng. Tập trung tinh thần để làm cho đầu óc tỉnh táo lại, tiếp đó là từng trận mệt mỏi kéo tới làm cho trạng thái cơ thể tiến vào giấc ngủ sâu.

Dù sao cũng đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi, nên cho dù là thể lực hay tinh thần thì cũng đều đã sớm chạm tới mức cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng được, chỉ là nàng vẫn luôn kiên cường chống đỡ mà thôi. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Vì vậy mà vào lúc này, khi sự việc đã kết thúc thì bản thân cũng bắt đầu thả lỏng, không cần phải luôn đề phòng mọi thứ xung quanh nữa.

Ngọn đèn ở trên bàn dần tối lại, lập lòe vài cái rồi tắt luôn.

Một lúc lâu sau, khi tiếng hít thở ở trên giường đã ổn định vững vàng. Đột nhiên, ở trên bức tường đá có thứ gì đó giật giật, tiếp theo đó là một bóng dáng giống như một vật thể di chuyển ở trên đất vô cùng nhẹ nhàng. Khi tới trước giường, bỗng bóng dáng đó từ từ vặn vẹo rồi biến thành hình dáng của một con người, nhưng mà nhìn chiều cao và thể trạng của người này, so với người bình thường thì lớn hơn rất nhiều.

Chỉ trông thấy người này toàn thân được bao trùm bởi một màu đen, và để lộ hai con mắt ra bên ngoài. Mặc dù hình dáng to lớn, nhưng lúc di chuyển thì lại không hề gây ra âm thanh hay tiếng động nào, so với mèo còn linh hoạt hơn!

Bóng đen yên lặng đứng ở bên cạnh giường, ánh mắt chăm chú nhìn người đang ngủ. Rồi sau đó nâng lên bàn tay đang nắm thanh chủy thủ sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Đúng lúc này, người vốn đang ngủ say ở trên giường bỗng nhiên mở to hai mắt.

Bóng đen giật mình, không chút do dự mà đâm mạnh thanh vũ khí đang nắm ở trong tay xuống giường.

Phong Vô Ý bắt lấy cổ tay hắn một cách chuẩn xác, dùng lực xoay chuyển làm cho mũi chủy thủ sắc bén đi chệch đi vài tấc. Còn cánh tay kia thì nắm lấy vạt áo ở ngực hắn, chân quắp lấy chân hắn, eo dùng lực, sau đó là xoay người lật lại áp chế hắn ở trên giường. Cũng không kịp nói gì, mà ngay khi đoạt được thanh chủy thủ nàng đã dùng toàn bộ sức lực ở khuỷu tay, đánh xuống một đòn thật mạnh lên ngực của người kia.

Bóng đen rõ ràng đã bị chấn động, nhưng lại vẫn ngoan cố không chịu kêu rên lên một tiếng nào.

"Ai sai ngươi tới?" Phong Vô Ý lật ngược được tình thế, thì đưa thanh chủy thủ đặt ở trên động mạch cổ của hắn.

Thật muốn đọ sức một phen, có lẽ bây giờ nàng còn kém với những cao thủ có võ công của thế giới này, nhưng nếu để so chiêu thức cận chiến thì các chiêu thức mà nàng đã được học ở trong quân đội lại vô cùng hữu dụng. Vì đây là võ thuật của nhóm người đi trước, bọn họ đã dùng vô số kinh nghiệm và các thế võ được lưu lại từ xa xưa mà đúc kết thành tinh hoa của võ thuật!

Bóng đen chớp mắt, sau đó gắng sức dơ tay chỉ vào trước ngực mình.

Phong Vô Ý giật mình, cẩn thận dùng tay trái tìm kiếm ở trong ngực hắn, quả nhiên nàng tìm thấy được một tờ giấy được gấp lại giống như một bức thư.

Một tay nắm chặt chủy thủ không buông, tay còn lại thì run rẩy mở ra tờ giấy. Phong Vô Ý dùng tốc độ như gió lướt mà đọc, mà sau khi đọc xong thì nhất thời ở trong đầu giống như có một sợi dây bị đứt.

Đây là tờ giấy do đại trưởng lão lưu lại, mà người nam nhân này chính là Khàn Nô (người câm điếc). Đây mới chân chính là cuộc thí luyện cuối cùng, nhằm vào mục đích khảo nghiệm xem nàng có lơi lỏng cảnh giác mà phân tâm hay không. Mà may mắn là loại tập kích này, vào lúc trước khi nàng ở trong cơ sở huấn luyện, cứ mỗi đêm đều phải trải qua ít nhất là hai đến ba lần, nên với nàng mà nói nó đã sớm trở thành bản năng, dù có ngủ say tới chết thì cơ thể vẫn theo bản năng phản kích lại.

Sau khi xác định được không có gì nguy hiểm, lúc này nàng mới từ từ thu hồi lại chủy thủ, nhưng vẫn cẩn thận nhìn về phía người nam nhân này.

Khàn Nô đứng lên, cúi người chào nàng, sau đó thân hình dần dần thấp xuống và cuối cùng là hóa thành một vũng nước, theo khe hở của vách đá mà thấm ra bên ngoài.

Phong Vô Ý không hề nháy mắt dù là một cái, nàng chăm chú nhìn cảnh tượng này chằm chằm. Trong lòng vô cùng tò mò, không hiểu đây là bí pháp gì, vì sao.... ngay cả y phục, vũ khí, giấy đều có thể biến thành trạng thái chất lỏng được?

Cúi đầu nhìn thanh chủy thủy lấy được ở trong tay, nhưng chất liệu cũng không phải là kim loại hay sắt đá gì. Nàng nhìn không ra là nó được chế tạo được từ đâu, mà lại có thể sắc bén tới như vậy. Ngay cả gường đá rắn chắc mà cũng có thể cắt được giống như cắt một miếng đậu hũ, so với những công nghệ chế tạo đứng đầu của quân đội thì còn tốt hơn nhiều!

Tiện tay đem chủy thủ cất kỹ, đồ đoạt được thì chính là chiến lợi phẩm, nàng cũng không có ý đinh đem trả lại!

Tiếp theo đáng lẽ là có thể yên ổn mà ngủ một giấc rồi, tuy là trong căn phòng bằng đá này không thể phân biệt được ngày hay đêm, nhưng mà dựa vào đồng hồ sinh học thì nàng vẫn có thể nhận biết bây giờ trời đã sáng.

Đi ra cửa phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiêu Tử Mặc cũng đang đứng ở đây.

"Ngủ có ngon không?" Tiêu Tử Mặc mỉm cười.

"Rất tốt" Phong Vô Ý gật đầu, rồi lại bổ xung thêm một câu: "Hơn nữa còn rất thú vị!"

"Thú vị?" Tiêu Tử Mặc giật mình, bên trong ánh mắt thâm thúy cũng bắt đầu hiện lên một tia sáng.

Phong Vô Ý nhìn thấy vậy thì cũng thầm hiểu ở trong lòng, chuyện tối ngày hôm qua chỉ sợ là Tiêu Tử Mặc cũng không biết. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Cũng phải, vào thời điểm n àng ký kết khế ước với Tiêu Tử Mặc, thì đồng nghĩa với chuyện Tiêu Tử Mặc sẽ vì nàng mà làm mọi việc... cho nên lúc này, khi lợi ích của nàng cùng với Tuyền Ki Thạch phủ có xung đột, thì hắn cũng sẽ bị gạt ra ngoài. Mà Lưu Ly thì tuổi còn nhỏ, vì sợ làm lộ chuyện nên có lẽ cũng không được biết.

"Đi thôi" Tiêu Tử Mặc yên lặng một lúc, rồi cũng giống như ngày hôm qua, ở ngay tại trong căn phòng này mở ra một cánh cửa.

"Ừm" Phong Vô Ý cùng với hắn sóng vai đi xuyên qua cửa, trong giây lát ở phía trước bỗng sáng lên, giống như ánh mặt trời rực rỡ làm người ta bị chói mắt.

"Hoan nghênh các người đi tới Thiên Thượng Lâu" Cách đó không xa, bỗng một giọng nói cứng ngắc vang lên, quả thật không khác gì so với âm thanh của máy móc.

Thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, Phong Vô Ý mở mắt ra thì thấy chính mình đang đứng ở trên một ban công rộng rãi, bốn phía bao quanh đều là mây trôi cùng với sương trắng mờ mịt.

Cái tên gọi Thiên Thượng Lâu này, quả nhiên là rất phù hợp với nơi đây.

"Nơi này chính là di tích duy nhất của nền văn minh Phạm Thiên từ một ngàn năm trước lưu lại" Người nói chuyện là một người mặc áo bào màu trắng, râu bạc dài chấm đất như một lão nhân, nếu nhìn vào thì sẽ thấy người này có hình dáng giống hệt với nhị trưởng lão.

"Đại trưởng lão" Giọng nói của Tiêu Tử Mặc lúc này trừ bỏ kính sợ, thì thậm trí còn mơ hồ còn mang theo một chút cảnh giác cùng đề phòng.

"Các người đến đây, ngồi đi" Đại trưởng lão híp mắt, chỉ vào chiếc ghế ở phía đối diện với mình.

"Cảm ơn" Phong Vô Ý kéo Tiêu Tử Mặc đi qua rồi ngồi xuống. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Trên chiếc bàn đối diện là trà ngon và điểm tâm khiến cho không ai có thể cự tuyệt được, mà Tuyền Ki Thạch phủ lúc này cũng chẳng có lý do gì mà lại đi độc chết nàng cả. Hơn nữa, nàng là người đã được cải tạo gien, cho nên dù có là độc dược gì đi nữa thì đối với nàng đều không có tác dụng, mà kể cả là trúng phải loại độc lợi hại nhất thì cùng lắm nàng cũng chỉ bị tiêu chảy mà thôi.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi, Phong Vô Ý chính là thiếu chủ của Tuyền Ki Thạch phủ. Ba người trưởng lão chúng ta sẽ lui về phía sau, mà tất cả lực lượng của Thạch phủ đều do Lưu Ly cùng với Tiêu Tử Mặc người được truyền thừa nắm giữ" Đại trưởng lão mở miệng liền đi vào trọng tâm chủ đề của câu chuyện luôn, chứ không hề có nửa câu nói vô nghĩa nào.

Phong Vô Ý cảm thấy khác xa so với dự đoán của mình, không nghĩ tới được mấy lão già này lại đưa ra thí luyện hà khắc như vậy, thế nhưng lại dễ dàng buông tha quyền lực như thế. Cứ cho là bọn họ có thể theosát, thì cũng cũng không thể nào khống chế được Tiêu Tử Mặc hay Lưu Ly, hoặc xem hai người này như con rối mà sai bảo được ạ. Nhưng mà còn nàng, Tiêu Tử Mặc thì còn có thể, mà Lưu Ly... nếu muốn có thể sử dụng được nàng ta ... e là nàng phải tốn chút công sức rồi.

"Tử Mặc, vết mực trên phong ấn của Thanh Trì đã có thể mở ra rồi" Đại trưởng lãi đợi cho bọn họ tiếp thu được lời của hắn nói, rồi mới nói tiếp: "Thiếu chủ cần lực lượng, cho nên dùng cái kia đi"

"Vâng" Tiêu Tử Mặc đáp ứng một tiếng, nhưng trên vẻ mặt thì lại hiện ra một chút xấu hổ.

Phong Vô Ý nhìn hắn một chút, nàng cần lực lượng, đúng thế.... nhưng mà 'cái kia' là cái gì? Sao nàng lại có cảm giác giống như đang sắp gặp phải một chuyện vô cùng rắc rối....

"ThấtSáthiện thế,sátkiếp cũng chuẩn bị bắt đầu xảy ra ạ...." Đại trưởng lão cười to vài tiếng, sau đó thân hình nhạt dần và hóa thành vô số điểm ánh sáng tiêu tán ở trong không khí, chỉ để lại một dư âm lượn lờ quanh quẩn: "Trước khi rời phủ, đến Thiên Thượng Lâu tìm ta"

"Đi thôi" Một lúc lâu sau, Tiêu Tử Mặc lên tiếng: "Thiên Thượng Lâu mỗi lần xuất hiện đều có thời gian quy định, phải đợi nó biến mất một lần nữa rồi mới có thể rời đi"

"Được" Phong Vô Ý đi theo hắn, chợt mở miệng hỏi" Cái kia... Đại trưởng lão nói là cái gì?"

"Cái này..." Tiêu Tử Mặc giống như bị nghẹn lời, rất lâu sau mới nói: "Một lát nữa ngươi sẽ biết!"

"À..." Phong vô Ý lên tiếng, nhưng lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK