"Tử Mặc?" Phong Vô Ý nhẹ nhàng đẩy người vẫn tựa vào trên người mình như trước, trong giọng nói có một chút do dự.
Một lúc lâu, không có tiếng trả lời, nàng thực sự có chút hoảng hốt, đang muốn xem xét tình hình của hắn, lại nghe thấy một giọng nói tinh tế: "Vô Ý, đừng nhúc nhích, để cho ta dựa một lúc."
Phong Vô Ý sửng sốt, lập tức chậm rãi buông lỏng thân thể, từ tư thế ngồi xổm trên mặt đất, điều chỉnh xuống, để cho Tiêu Tử Mặc dựa thoải mái một chút.
Phóng mắt nhìn quanh, ngoại trừ một ít băng trên núi không sập còn có băng vụn không ngừng lăn xuống, đất rung núi chuyển tình hình gần như đã dần dần dừng lại, chỗ hai đại lục vốn dĩ giao nhau biến thành một rãnh biển rộng chừng trăm mét, ngọn núi băng nửa nổi nửa chìm dưới nước trôi nổi trên mặt biển, ảnh hưởng tới hải lưu, hình thành vô số lốc xoáy lớn.
Mà cách rãnh biển xa nhìn Di Thất đại lục ở một bên, nơi gần bờ biển, rừng rậm bị hủy diệt một mảng lớn, khói đen lượn lờ bay lên, còn có mấy chỗ lửa lớn bùng lên đầy trời, xem ra nếu không mưa..., sẽ lan ra rất rộng, dù sao nơi đó cũng là rừng. Động vật sống sót sau tai nạn trong rừng rậm, dị tộc đều chạy ra, nhìn thấy đại lục bị cách ly, đều bị sợ hãi loạn lên, oa oa hô to, chỉ tiếc nàng nghe không hiểu những lời đó.
"Tử Mặc? Chàng có khỏe không?" Phong Vô Ý lại hỏi một câu. Cho dù như thế nào, ngồi lâu trên mặt băng, đối với thân thể suy yếu của Tiêu Tử Mặc hiện tại cũng không tốt, vẫn nên mau đi đến nơi khác thích hợp hơn.
"Hả." Tiêu Tử Mặc giật mình, dường như là gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi ngay ngắn.
"Chàng. . . . . . thật sự không có việc gì sao?" Phong Vô Ý lo lắng nhìn khuôn mặt không mang theo chút màu sắc nào trước mặt.
"Thân thể không bị thương, chỉ là ngay cả linh lực tiềm tàng cũng bị trận pháp hút cạn rồi, chỉ sợ ngay cả sức lực đi đường cũng không có." Tiêu Tử Mặc cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Tóm lại, trước tiên phải tìm nơi có thể nghỉ ngơi đã rồi nói sau." Phong Vô Ý im lặng cúi xuống, nắm một cánh tay của hắn lên vòng qua vai mình, dùng sức, giúp đỡ hắn đứng lên, dưới chân cũng hơi lảo đảo một chút, suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mắn đúng lúc này kiếm Thương Lãng vừa nâng lên lại cắm xuống đất, ổn định thân hình.
"Thật sự là chật vật." Tiêu Tử Mặc tự giễu nói.
"Với kết quả như vậy, cũng coi như đáng giá." Phong Vô Ý cắn chặt răng, dùng kiếm Thương Lãng làm gậy chống đỡ, ôm nửa người Tiêu Tử Mặc, khó khăn đi thẳng về phía trước.
Tuy rằng thân thể của hắn sớm thoát khỏi phạm vi của con người bình thường, nhưng mà dẫn luồng lực lượng khổng lồ như thế, từ lâu vượt quá giới hạn cơ thể, so với Tiêu Tử Măc, thật sự nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ còn có thể miễn cưỡng đi đường thôi. Hai cao thủ tuyệt thế, vậy mà lại gặp phải tình trạng như thế, Phong Vô Ý cũng thật sự là rất muốn cười. Chỉ mong sẽ không đụng phải dị tộc, động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ có người lại tới đây xem xét, để phòng kẻ thù đến trước, trước tiên phải tìm nơi ẩn núp đã.
Lấy trạng thái của bọn họ trước mắt, muốn tới Thương Mang Quan giúp đỡ đại quân đánh dị tộc là chuyện không thể nào, dù sao cũng phải khôi phục một chút lực lượng trước, tránh việc không cẩn thận gặp phải kẻ thù ngay cả năng lực đánh trả cũng không có không có.
Bởi vì phần lớn bộ phận núi băng bị sập, Đường trở về đã trở nên bằng phẳng tạo thành đồng bằng, khắp nơi đều là vụn băng, Phong Vô Ý kéo một người, vất vả lắm mới rời khỏi vị trí ban đầu một khoảng cách, tìm một ngọn núi băng có vẻ ổn định, không sụp xuống mà nghỉ ngơi ở mặt sau. Quả nhiên, không bao lâu, nàng chợt nghe thấy có tiếng người chạy trên mặt băng.
Tuy rằng tiến đa số dị tộc vào đại lục Phạm Thiên đều là tập trung ở dưới Thương Mang Quan, nhưng xung quanh đây tất nhiên sẽ có trạm canh gác, động tĩnh lớn như thế, không làm cho kẻ khác chú ý mà tới đây mới là lạ. Phong Vô Ý ngồi xuống dựa lưng vào vách tường băng, cẩn thận để cho Tiêu Tử Mặc tựa trên vai mình, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tất nhiên, nhìn thấy kỳ cảnh hai đại lục bị ngăn cách lần nữa, những dị tộc này cũng choáng váng. Yên tĩnh hơn nữa ngày, mới có người hét loạn lên, trong giọng nói đã tràn ngập kinh hoảng, sau đó lại là tiếng bước chân hỗn độn, so với vừa rồi tất nhiên là nhanh hơn, rõ ràng cho thấy có người chạy về báo cáo.
"Đại lục đã bị phân cách, tuy rằng chỉ có hơn trăm thước, nhưng mà đoạn rãnh biển kia vô cùng đáng sợ, không phải thuyền bình thường có thể đi qua ——trong thời gian ngắn Di Thất đại lục sẽ không thể có nhiều thuyền lớn như vậy. Hơn nữa khoảng cách này theo hải lưu và tác dụng của Ngôi Sao, sẽ càng ngày càng rộng, cũng càng ngày càng khó vượt qua, trên cơ bản, mục đích của chúng ta đã đạt được." Tiêu Tử Mặc nghỉ ngơi một lúc, có chút tinh thần, những lời này cũng nói cũng ổn định hơn rất nhiều.
"Cho dù có cao thủ có thể đi qua, bọn họ cũng còn một ít Sư Thứu, thậm chí mời cả dực nhân thì sao, không thể mang lượng lớn lương thực mà dị tộc cần đến ngoài Thương Mang Quan, hơn nữa rất tiếc đó lại là một mảnh đất cằn cỗi." Phong Vô Ý cười lạnh nói.
"Đại quân dưới Thương Mang Quan không đáng để lo, hiện tại vấn đề là thiên khí chi đảo, còn có Dạ Thiên Cẩn nữa." Tiêu Tử Mặc cau mày nói, "Dạ Thiên Cẩn, con người này thật sự thực không thể hiểu được, lấy sự thông minh và năng lực của hắn, khi dị tộc có sự giúp đỡ của hắn, tình hình chiến đấu của chúng ta không thể thuận lợi vậy, hắn vốn dĩ cũng không dùng hết toàn lực."
"Chuyện này tốt, không phải sao?" Phong Vô Ý một nhướn lông mày, "Mặc kệ hắn là vì cái gì mà không dùng hết sức lực, đến mức độ này, cho dù còn có chiêu nữa cũng đã chậm. Ta nghĩ, hắn cũng không thể đoán được chúng ta sẽ có năng lực chia cách đaị lục."
"Đúng vậy." Tiêu Tử Mặc đắn đo suy nghĩ, cũng không tìm được phương pháp xử lí có thể đảo ngược tình thế dưới loại tình huống này, lắc đầu, cũng bỏ qua ý nghĩ này trước đã.
"Không biết Lưu Ly thế nào rồi?" Phong Vô Ý thở dài, sờ Ngọc Thạch trong lòng không chút phản ứng nào như trước, đáy lòng như bị một bóng ma ám ảnh.
"Cho dù như thế nào, về Thương Mang Quan trước đã, phía Vân Triệt chắc là có thể có được một ít tin tức." Tiêu Tử mặc nói.
"Cả người ta không còn chút sức lực." Phong Vô Ý vẫn nhìn bầu trời bao la bụi tràn ngập cười khổ.
"Đừng nhìn ta, ta nói rồi, sau này ta sẽ có khoảng thời gian rất dài biến thành người vô dụng." Tiêu Tử mặc bất đắc dĩ nói.
"Cho dù mất đi lực lượng, chỉ cần chàng còn có thể suy nghĩ, chàng cũng không phải là kẻ vô dụng, quân sư của ta." Phong Vô Ý nhẹ nhàng nở nụ cười, lại giơ kiếm Thương Lãng lên. Muốn hỏi Thanh Long một chút xem có biện pháp nào không, lại kêu nửa ngày cũng không có phản ứng, mới nghĩ đến thời điểm vừa rồi lúc bảo vệ bọn họ tiêu hao lực lượng rất nhiều, có lẽ tạm thời lâm vào ngủ say rồi. Thần khí. . . . . . đúng rồi!
"Tử Mặc, Ngôi Sao Liệt Diễm và chàng lấy máu nhận chủ, tâm linh tương thông, cho dù chàng không có lực lượng, cũng có thể liên lạc với nó chứ?" Phong Vô Ý quay đầu hỏi.
"Chắc là có thể, nhưng ta cũng không thể sử dụng năng lực triệu hồi nó được." Tiêu Tử Mặc có chút khó hiểu nói.
"Chỉ cần cái Hồn Khí kia tự nguyện chở chúng ta trở về là được." Phong Vô Ý nói.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy giật mình mới kịp phản ứng, đúng vậy, Thương Lãng chính là do bản thân Thanh Long Hóa Hình thì có điểm khác, Hồn Khí của Ngôi Sao Liệt Diễm và vật dẫn có thể phân cách , cho dù không cần lực lượng của hắn, để cho Hỏa Long tự nguyện chở bọn họ trở về. . . . . .
"Cho dù như thế nào, thử xem đi." Phong Vô Ý nói. Tiêu Tử Mặc gật đầu, ấn lên Ngôi Sao châu, dưới đáy lòng gọi Tiểu Hỏa Long.
"Làm sao? Con người đáng ghét! Lại ầm ỹ ta ngủ!" Một lúc lâu, thủy tinh mới lóe lên, Tiểu Hỏa Long vừa tới đã lên án.
"Mang bọn ta quay về Thương Mang Quan, bảo bối ngươi muốn cái gì thì cho ngươi cái đó." Phong Vô Ý nói đơn giản nhất. Dù sao cũng là Hách Liên Diệu trả tiền, vui vẻ hào phóng là điều dĩ nhiên rồi.
"Không cần!" Tiểu Hỏa Long không cần suy nghĩ lắc đầu thẳng thừng, "Con người các ngươi là hay quỵt nợ nhất, Lưu Phong nói hàng năm sẽ đưa cho ta rất nhiều rất nhiều bảo vật, nhưng sau đó lại không thấy có chút nào!" Hai người nhìn nhau, dở khóc dở cười. Đó là do người ta đã xuống mồ rồi, cũng không phải lão yêu quái ngàn năm, nhân loại sao có thể sống lâu như vậy?
"Trừ phi các ngươi đưa bảo bối trước!" Tiểu Hỏa Long nói chắc như đinh đóng cột.
Phong Vô Ý im lặng suy nghĩ, muốn bảo vật, bây giờ trên người bọn hắn chỉ sợ chỉ có Tử Ngọc tủy của Tiêu Tử Mặc, Bảo Ngọc đưa tin của nàng, cùng với. . . . . . nghĩ đến đây, nàng trực tiếp tháo Cổ Ngọc trên cổ xuống đưa cho nó: "Cái này cho ngươi, mang bọn ta quay về Thương Mang quan."
"Vô Ý, đây là. . . . . ." Tiêu Tử Mặc vội la lên.
"Không sao hết." Phong Vô Ý lắc đầu, thản nhiên cười. Tuy rằng đây là cái chìa khóa đưa nàng tới thế giới này, nhưng mà đối với nàng mà nói, cũng không phải bảo bối có ý nghĩa đặc biệt gì, nàng đã sớm qua cái thời điểm ngây thơ rồi, mang theo nó, có lẽ cũng chỉ là một thói quen thôi.
Đưa cho Tiểu Hỏa Long, trên ý nghĩa nào đó mà nói lại một chuyện tốt, nàng cũng không muốn lại trở về tương lai, hiện nay ở thời đại này, thế giới này, còn có một nhân tài thật sự ở bên cạnh nàng, vứt bỏ cái chìa khóa vô dụng kia, trên thực tế, là vứt bỏ một cái gông xiềng linh hồn. Từ nay về sau, Phong Vô Ý, thuộc về Phạm Thiên, thuộc về. . . . . . Tiêu Tử Mặc.
Từ trong ánh mắt của nàng, Tiêu Tử Mặc nhìn ra sự kiên quyết của nàng một cách rõ ràng, cũng mỉm cười mỉm cười, bắt lấy tay nàng. Chỉ cần nàng không hối hận. Ta, cũng không để bản thân làm ra chuyện phải hối hận! Bên kia, Tiểu Hỏa Long đã sắp nuốt Cổ Ngọc xuống, thỏa mãn nheo mắt lại.
"Có thể đi chưa?" Phong Vô Ý quay đầu hỏi.
"Có thể có thể!" Tiểu Hỏa Long gật đầu liên tục, cả người nhoáng lên một cái, đã lớn lên không ít, vừa vặn để cho hai người ngồi trên. Phong Vô Ý nâng Tiêu Tử Mặc dậy, để cho hắn ngồi ở phía trước, mình ôm lấy hông của hắn thật chặt, để tránh việc người hắn mất hết sức lực, từ trên cao ngã xuống.
"Thương Mang Quan ở đâu?" Tiểu Hỏa Long mờ mịt.
"Bay về hướng nam, sẽ thấy được." Phong Vô Ý uể oải nói.
"Ừ." Tiểu Hỏa Long đáp một tiếng, rung đùi đắc ý, phóng lên cao.
"Đó là phía tây!" Phong Vô Ý không thể nhịn được nữa nắm chặt lưng rồng, ở thời điểm trong ánh mắt nó ủy khuất chỉ phương hướng chính xác, lại thầm mắng trong lòng.
Đều là thần khí, đều là Long tộc, sao lại sinh ra một con rồng nhiều tật xấu như vậy, còn không đáng tin? Nhưng mà có Hỏa Long làm vật cưỡi, cả đường đi còn có thể nhìn thấy không ít dị tộc đưa tin, xem ra tin tức một khi tới Thương Mang, không cần con người công kích, dị tộc sẽ tự loạn một thời gian. Đột nhiên, bên tai nghe được một tiếng cười khẽ.
"Làm sao vậy?" Phong Vô Ý thuận miệng hỏi.
"Không có gì, chỉ chợt nhớ tới chuyện ở Thương Lãng cốc lúc trước thôi." Tiêu Tử Mặc nói.
Phong Vô Ý không nói gì, được rồi, so với Thanh Long, tuy rằng Hỏa Long có nhiều tật xấu hơn, không đáng tin hơn, nhưng ít ra. . . . . . tương đối an toàn hơn một chút.
Còn nhớ lần đầu tiên khi cưỡi bạch điêu ngao du chín ngày đó, nàng lại nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi tựa đầu trên vai Tiêu Tử Mặc phía trước. Mặc dù mới trải qua không đến một năm, nhưng mà. . . . . . dường như đã rất lâu rồi.