• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây là lần đầu tiên thấy. . . . . . hồ ly tinh đực." Phong Vô Ý lẩm bẩm.

"Ngươi mới là hồ ly tinh!" Vân Triệt hổn hển hét to, "Ta là yêu thú, không phải cái loại yêu quái cấp thấp đó!"

"Câm miệng!" Tiêu Tử Mặc khẽ đe dọa một tiếng, phù chú trên tay lấp lánh, lập tức đè ép tới mức linh hồn tối tăm thêm vài phần.

"Ma kính Yên Nguyệt, có nhược điểm gì không?" Phong Vô Ý hỏi.

"Hiện tại, ma kính Yên Nguyệt chỉ là vật không có chủ, nó đang phát ra chút tri thức bản năng mà thôi." Hoàng Cửu Lê suy nghĩ một chút nói, "Chỉ cần ý chí của bản thân đủ kiên định, không bị ma khí mê hoặc, là có thể khống chế nó."

"Ngươi nói là ý chí ta yếu đuối!" Vân triệt thở hồng hộc nói.

"Sự thật vốn là vậy mà." Hoàng Cửu Lê không chút khách khí.

"Ngươi ngươi ngươi, chỉ là một linh hồn mà giám nói chuyện với bổn vương như vậy!" Vân triệt nói. "Linh hồn? Nếu bổn tọa là linh hồn...vậy ngươi được tính là gì, còn không bằng ngay cả linh hồn như ta!" Hoàng Cửu Lê khinh thường nói.

"Đủ rồi!" Phong Vô Ý giận dữ mắng một tiếng, "Một kẻ năm lạng, kẻ thì nửa cân, các ngươi có khác nhau sao?" Lập tức, hai linh hồn cùng nhau im lặng. . . . . .

"Vô Ý, ta sẽ ở trong này yểm trợ, nàng phải biết tự cẩn thận." Tiêu Tử Mặc dừng bước ở trước cửa khoang thuyền.

"Được." Phong Vô Ý gật đầu, lấy con búp bê chứa linh hồn Hoàng Cửu Lê xuống, nhét vào trong tay hắn, cầm chủy thủ Thương Lãng, cẩn thận đi vào trong một mình.

Ở giữa khoang đáy rất tối, lại không có ánh sáng mờ nhạt trên tay Tiêu Tử Mặc, nên không thể nhìn thấy gì. Nhắm mắt lại, nàng dựa vào cảm giác của mình, đi thẳng một đường về hướng bắt nguồn phát ra ma khí, đưa tay ra ——ánh mắt sắc bén lóe lên, tay chạm phải vật lạnh như băng, quả nhiên là một chiếc gương.

Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt đó, Phong Vô Ý chỉ cảm thấy từ kính Nguyệt Ma trong tay truyền đến một cỗ lực lượng cường đại, nó hướng thẳng vào trong cơ thể nàng, xương cốt trong cơ thể dường như cùng nhau hợp sức tiến về phía trước.
Cảm thấy hoảng sợ, nàng liền muốn bỏ ra gương, nhưng mà ma kính dường như là da thịt bình thường ở trên tay nàng, dù làm như thế nào cũng không bỏ ra được.

Ma hạc trong đan điền bị ma khí kích thích, điên cuồng chuyển động, mà làm Phong Vô Ý khiếp sợ chính là, không thể ngờ được ma hạch và ma kính Yên Nguyệt lại có một loại liên hệ kì diệu!

Hoàng Cửu Lê chết tiệt, nếu lần này nàng không chết, tuyệt đối muốn nhét hắn vào một con gấu bông hình con lợn nhỏ! Trong lòng Phong Vô Ý âm thầm nguyền rủa.

Nhưng mà, theo lý mà nói thì việc mang ma khí dũng mãnh như vậy vào trong cơ thể thì có khả năng đã sớm nổ tung rồi, thế nhưng không hiểu sao nàng lại không có cảm giác đau đớn gì, chỉ là mỗi nơi mà ma khí đi qua trong kinh mạch, lại có một chút khí lạnh thấu xương tỏa ra, nhưng cơ thể lại không có chút cảm giác rét lạnh nào!

Dần dần, dường như ma khí điên cuồng cùng ma hạch bắt đầu đồng điệu, chậm rãi dựa theo con đường bình thường khi nàng luyện công mà di chuyển, cuối cùng tất cả đều chảy vào ma hạch.

Cứ như vậy không lâu sau, ma hạch liền lớn hơn rất nhiều, màu sắc cũng dần trở nên trong suốt.

Mở mắt ra, mặc dù trong khoang thuyền vẫn không có một tia ánh sáng, nhưng mà từ cái bàn, giá sách, đến cả đám bụi nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chẳng biết từ lúc nào, chung quanh nàng đã có hơn mười linh hồn đủ mọi màu sắc trôi nổi, số lượng "thi thể" dưới chân cũng nhiều hơn, có người, có thú, còn có rất nhiều thứ gì đó hình thù kỳ quái, rất khó nói có phải là sinh vật gì hay không.

Phong Vô Ý thở phào một hơi, lúc này mới giơ ma kính Yên Nguyệt trong tay lên. Chỉ thấy một mặt nó làm bằng đồng xanh cổ kính, hình dáng được làm theo phong cách cổ xưa, ước chừng là đã được làm từ mấy ngàn năm trước rồi, mặt kính cũng rất mờ ảo, đừng nói đến thủy tinh ở hiện đại, chính là kính Lưu Ly ở thời đại này thậm chí nhìn vào gương đồng cũng rõ ràng hơn nó!

"Vô Ý, sao rồi?" Âm thanh lo lắng của Tiêu Tử Mặc từ ngoài cửa vọng vào.

"Không có việc gì, chàng vào đi, cẩn thận dưới chân." Phong Vô Ý nói xong, giơ tay lên, triệu hồi ra một quả cầu lửa, chiếu sáng trong phòng.

"Đây là. . . . . ." Tiêu Tử Mặc vừa vào cửa liền nhìn thấy thi thể đầy đất thi thể cùng với những linh hồn lơ lửng đầy trời, trên đầu hiện lên vài vạch đen.

"Dường như đã xảy ra sai lầm gì đó, ma kính Yên Nguyệt đã nuốt vào gì đó lại nhổ ra ." Phong Vô Ý giơ chiếc gương trong tay lên.

Sau một lúc lâu không nói gì Tiêu Tử Mặc lập tức cẩn thận nhận lấy ma kính Yên Nguyệt. Vốn dĩ muốn tùy vào chuyện xảy ra mà cứu viện cho Phong Vô Ý nhưng ma kính Yên Nguyệt trong tay Tiêu Tử Mặc lại như là vật bình thường, cũng không có phản ứng gì khác lạ.

"Hả?" Hoàng Cửu Lê đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

"Làm sao vậy?" Phong Vô Ý hỏi.

"Ma khí khổng lồ trong ma kính Yên Nguyệt. . . . . . không thấy đâu hết." Hoàng Cửu Lê dùng giọng điệu rất là cổ quái nói.

"Không thấy?" Tiêu Tử Mặc sửng sốt, lại nhìn Phong Vô Ý, một hồi lâu mới nghiêm túc nói, "Vô Ý, trên người nàng. . . . . . ma khí rất nặng, chẳng lẽ?"

"Không thể nào!" Phong Vô Ý cau mày đem chuyện vừa rồi nói lại một lần.

"Ngươi ngươi ngươi. . . . . . ngươi lại dám mang ma khí trở thành thuốc bổ mà ăn hết!" Hoàng Cửu Lê hổn hển quát, "Ngươi nữ nhân này thật đúng là con người sao? Cho dù là tu ma, thì làm sao mà cơ thể con người có thể chứa hết ma khí khổng lồ như thế? Làm sao ngươi lại không bởi vì ăn quá nhiều mà no đến mức bị nổ tung chứ?"

"Không cần thất vọng như vậy, chỉ cần khế ước còn tồn tại, ta và ngươi sẽ cùng sống cùng chết đó!" Phong Vô Ý tức giận nói.

"Vô Ý, nàng có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Tiêu Tử Mặc nghiêm túc hỏi.

"Không có." Phong Vô Ý lắc đầu, vừa buồn bực nói, "Nhưng mà nếu không thể thu liễm thân ma khí này, thì sau khi trở lại thế giới của con người tụ họp sẽ rất phiền toái."

"Vừa rồi khi đi xuống ta cũng đã kiểm tra con thuyền một chút, nếu bây giờ xuất phát chắc là sẽ không có vấn đề gì." Tiêu Tử Mặc suy nghĩ một chút nói, "Vì kế sách hiện nay, chúng ta phải lập tức khởi hành đi tới thiên khí chi đảo trước, nàng phải ở đây học bằng được cách để bản thân có thể tự thu liễm ma khí, ta tin tưởng Hoàng Cửu Lê sẽ có biện pháp."

"Hừ!" Hoàng Cửu Lê không nói gì, nhưng hiển nhiên là chấp nhận.

"Cũng tốt, nhưng mà như vậy thì chỉ có thể phiền chàng một mình đi chuẩn bị chút đồ ăn cùng nước ngọt, thuận tiện mang theo bọn người Lâm Nhất tới đây."

Phong Vô Ý gật đầu nói, "Mặc dù không biết vì sao, nhưng quả thực là ngọn núi này có thể phong ấn ma khí rấthiệu quả, chỉ cần ta không rời khỏi nơi này, thì chắc chắn cũng không ảnh hưởng đến cư dân trên đảo."

"Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt." Tiêu Tử Mặc cười nhợt nhạt, giao ma kính Yên Nguyệt cùng Hoàng Cửu Lê giao cho nàng. Về phần linh hồn hồ ly Vân Triệt trên tay hắn. . . . . . giữa không trung lơ lửng vô số đồng loại, nên để hắn tự tìm thân thể mình đi.

"Tử Mặc." Phong Vô Ý nói. "Hả?" Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, dừng chân không đi ra ngoài nữa, quay đầu nhìn nàng. "Cẩn thận chút. . . . . ." Phong Vô Ý đi đến bên người hắn, nhẹ nhàng mà ôm một cái thật chặt, rồi nhanh chóng buông ra.

". . . . . . Ta biết." Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn nàng thật sâu, rồi mới bước ra ngoài.
"Hiện tại, nên làm sao với mấy thứ này đây?" Phong Vô Ý tự nói, nhìn đám linh hồn cùng thân thể này mà buồn phiền.

Tiêu Tử Mặc từng nói, linh hồn cùng thân thể nếu xuất hiện vết rách thì sẽ là chuyện vô cùng phiền phức, nhưng mà trước mắt, rõ ràng không phải là vết rách đơn giản như vậy, mà là thân thể cùng linh hồn hoàn toàn chia lìa ra rồi. . . . . .

"A! Đó là thân thể của ta!" Vân Triệt đột nhiên hô to một tiếng, sau đó bay cực kỳ nhanh tới một góc của khoang thuyền, bắt đầu lơ lửng bay vòng quanh thi thể một con hồ ly nhỏ màu đỏ. Phong Vô Ý không khỏi thở dài.... ....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK