Quả thật mà nói, hắn có chút không quen uống rượu tây, ngược lại có rượu mau đài thì có nghĩa một chút.
Đương nhiên, cho dù là mao đài, so với những linh tử kiếm trước hắn uống thì kém hơn rất nhiều, không thể đánh đồng.
Khoảnh chừng hơn mười phsut sau, một tên nam tử kèm them một khí thế ngạo nhẽ đi đến, tiến vào bên trong CLB.
- Tiểu bối phương nào đến đây gây sự, lăn ra đây cho ta!
Một tiếng quát to, xen vào nội kình, đánh vào màng nhĩ mọi người.
Nhưng mà, Tiêu Trần vẫn ngồi trên ghế như cũ.
Hồ Lập Bân chờ mong đã lâu, liền lao đến nghênh đón, làm ra một bộ mặt đau khổ:
- Hình tiên sinh, mời ngài làm chủ cho tiểu nhân!
Hình Phi Cường liếc mắt nhìn Hồ Lập Bân, đột nhiên xuâ thủ, vỗ vỗ lên xương bả vai của hắn.
Rắc!
Đầu khớp được quay lại vị trí, nhưng đau đớn kịch liệt khiến cho Hồ Lập Bân kêu lên thảm thiết.
- Thủ đoạn thật ác!
Hình Phi Cường nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Trần.
- Các hạ cũng là người đồng đạo, trẻ tuổi đã tu luyện được ra nội kình, đúng là thiên tư bất phàm, nhưng làm thế thì quá mức không coi ai ra gì rồi?
Tiêu Trần giơ chén rượu lên:
- Có sao à, ta không cảm thấy có gì khác!
- Hừ, việc đến nước này, đứng đây dùng miệng lưỡi không có ý nghĩa chút nào, ngươi và ta là đồng đạo, liền dựa theo quy tắc mà làm việc.
Võ giả tranh đấu, thực lực vi tôn, thắng làm vua, thua làm giặc.
Thắng, chính là đạo lý.
- Ngươi đã đưa ra quyết định rồi sao?
Tiêu Trần nhìn về phía Hình Phi Cường nói:
- Có chút vấn đề, thắng bại không giải quyết vấn đề. Một khi xuất thủ, chính là sống chết!
Cho dù là võ giả, nhưng đố mặt với vấn để sinh tử, liền không dám sơ xuất, đó chính là lý do Hình Phi Cương chần chờ.
Nhưng lập tức, hắn lại giận tím mặt, nói lên:
- Nếu ngươi tìm cái chết, ta sẽ giúp ngươi!
Tiêu Trần cười ha ha:
- Tựa hồ ngươi rất tự tin với thực lực của mình?
- Hình Phi Cường ta ngang dọc Thành phố Lan Ninh hơn mười năm, không phải là chưa gặp đối thủ, nhưng không ai có thể dù dọa được ta, với lại nếu đã nhận Bành Siêu là đại ca, hôm nay liền không để ngươi làm bậy.
- Xem ra ngươi rất trung thành, nhưng mà đã theo sai chủ nhân, trung thành chỉ làm uổng phí tính mệnh.
Hình Phi Cường cười nhạt:
- Đa tạ cho ta biết, nhưng mạng của ta, không cần ngươi quản.
- Ai, không nhịn được mà có ý tốt thôi!
Tiêu Trần lắc đầu thở dài:
- Trước đó cũng có một tên nội kình thuộc loại ngạo khí, kết quả vẫn bị ta giết, ngươi đoán xem, kết cục của ngươi có thể tốt hơn hắn không?
- Người ngươi giết là ai?
Sắc mặt HÌnh Phi Cường ngưng lại.
Thành phố Lan Ninh vốn là ở nơi xa xôi, võ giả nội kình chỉ có mấy cái, hắn đều biết tên.
Thanh âm Tiêu Trần nhàn hatk:
- Ta hỏi hắn, nhưng hắn không nói tên, nhưng mà ta biết hắn là thủ hạ của Triệu Bưu.
- Nội kình bên cạnh Triệu Bưu thì là…Đỗ Cao Vũ!
Hình Phi Cường tự lẩm bẩm, lập tức hoảng sợ biến sắc, lời nói có chút khó coi:
- Ngươi giết Đỗ Cao Vũ?
Đơn đả độc đấu, HÌnh Phi Cường không yếu hơn Đỗ Cao Vũ, nhưng cũng không mạnh hơn Đỗ Cao Vũ.
Mà muốn giết Đỗ Cao Vũ, Thành phố Lan Ninh không ai có thể làm, cho dù cao thủ đệ nhất của Bành Siêu, cũng không làm được.
- Không có khả năng, Đỗ Cao Vũ là cao thủ nội kình hậy kỳ, ngươi có năng lực gì mà giết hắn?
Tiêu Trần đứng lên, ngạo nghễ nói:
- Ngươi muốn nhìn thấy sao?
Vừa nói xong,…
Phì!
Một đạo bóng người lướt qua, khi Hình Phi Cường chưa kịp phản ứng, đã vượt qua thân thể hắn.
Thời gian như ngừng lại, hình ảnh đã dừng, mọi thứ đều hỗn độn.
- Làm sao…
Hình Phi Cường vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dần dần mờ đi, thần sắc mờ mịt không giải thích được.
Giống như trước khi chết Hình Phi Cường đã hiểu rõ, Tiêu Trần đứng sau thản nhiên nói:
- Thiên Ma bát bộ, không chỉ có thể dựa vào cộng hưởng tần số mà giết người, đồng dạng cũng chính mà môn thân pháp đỉnh cấp, Đỗ Cao Vũ chính là chết vì chiêu này.
- Thì ra … là như thế!
Hình Phi Cường biết mình chết không oan, nhắm mắt lại, thân thể cứng đờ năm trên đất, không còn khí tức.
- Hình Tiên Sinh!
Lúc này Hồ Lập Bân bối rối, ngơ ngác nhìn Hình Phi Cường, cảm thấy như đang nằm mơ.
Hình Phi Cường là một 3 đại thủ hạ của lão đạo, là cao thủ nội kình, một quyền có thể đánh nổ xe tải, làm sao lại chết như vậy?
Với lại, đây cũng không phải là đánh lén!
Trước đó Tiêu Trần còn ở trong góc phong, cách xa HÌnh Phi Cường bảy tám mét, hai người đối diện với nhau.
Trong nháy mắt, Tiêu Trần lấy tốc độ không thể tả nội đi đến phía sau Hình Phi Cường, giống như là xuyên qua cơ thể HÌnh Phi Cường.
Thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.
Ba!
Hồ Lập Bân lập tức kinh hãi, Tiêu Trần lại vỗ một cái tát, đánh hắn bay ra ngoài.
- Để cho ngươi gọi Bành Siêu đến, ngươi lại làm cái gì đó?
Tiêu Trần hừ lạnh.
- Nhưng mà không quan tọng, ngươi cứ tiếp tục gọi, ngươi có thể kêu bao nhiêu người đến, ta có thể giết bấy nhiêu người!
Hồ Lập Bân cuộn mình trong góc, thân thể run lẩy bẩy.
Hắn không cách nào tưởng tượng được, thiếu niên trước mặt này, lại người nào mà dám nói ra lời này?
Bành Siêu rất coi trọng với CLB Tâm Duyệt, nếu như là ngày thường, clb xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ chạy nhanh tới, nhưng hôm nay tiếp khách nên không thể đến được.
Mà khách nhân của Bành Siêu không phải ai khác, chính là Triệu Bưu.
Sau khi Triệu Bưu nhìn thấy thần sắc khác thường của Bành Siêu, hỏi:
- Bành lão đại, đã xảy ra chuyện gì thế?
Bành Siêu nói:
- Có người đến chỗ ta đại náo, đám phế vật kia đều bị đánh ngã, thật là làm cho ta mất mặt.
- Có người dám đi đến nơi của Bành lão đại gây sự?
Sắc mặt Triệu Bưu nghi ngờ.
Chính như lời Trình Văn Văn nói, trn chỉ có thể làm chủ Phố đông, nhưng mà trước mặt Bành Siêu thì chỉ là đệ đệ.
Triệu Bưu cũng có một thủ hạ là võ giả nội kình, nhưng mà muốn làm việc gì cũng phải xem sắc mặt Đỗ Cao Vũ.
Mà thủ hạ của Bành Siêu có ba người, yếu nhât là Hình Phi Cường cũng không thua gì Đỗ Cao Vũ.
Mấu chốt là, đều chung tâm đi theo Bành Siêu, là anh em kết nghĩa của nhau, chứu không phải dùng tiền tài lợi ích để duy trì.
Bành Siêu nói:
- không sao, Hình Phi Cường ở gần đó, ta đã để hắn đi xử lý!
- Hình tiên sinh tự mình đi, thì không có việc gì rồi.
Triệu Bưu đối với thủ hạ của Bành Siêu rất quen biết, thực lực của Hình Phi Cường mặc dù là yếu nhất, nhưng cũng giống như Đỗ Cao Vũ.
- Được rồi, tiếp tục nói chuyện chính.
Bành Siêu vỗ vai Triệu Bưu nói:
- Đi theo ta, quan trọng là nghĩa khí. Nếu ngươi tin nhiệm ta, ta cũng không để cho ngươi thất vọng.
- Thanh danh của bành lão đạo, Triệu mỗ nghe bên tai!
- Được, ngươi nói sự việc Đỗ Cao Vũ kia một chút!
Bành Siêu lộ ra thần thái ngưng trọng:
- Người có thể thần không biết, quỷ không hay giết chết Đỗ Cao Vũ, thực lực không kém gì Địa Phương Hạc, người này phải cẩn thận xử lý.
- Kỳ thực, ta biết người giết Đỗ Cao Vũ, nhưng không biết nên xử lý như thế nào, nên mới tìm Bành lão đại thương lượng.
- A? Là người nào?
Triệu Bưu đang muốn trả lời, thì điện thoại của Bành Siêu lại rung lên.
- Đáng chết, Hồ Lập Bân ngươi chán sống rồi à?
Bành Siêu thấp giọng mắng lên một câu.
Nhưng mà hắn vẫn cố nghe điện thoại.
- Hồ Lập Bân, ta không phải để Hình Phi Cường đến rồi sao, ngươi gọi cái gì?
- Lão đại, HÌnh tiên sinh,… hắn bị tiểu tử kia giết rồi!