Lúc này, một cô gái tóc dài chạy đến, nhanh chóng đến bên Tần Tu Kiệt.
Lập tức, nàng quay đầu nhìn Tiêu Trần chất vấn:
- Chỉ là luận bàn thôi, cần gì phải dùng ám tiễn đả thương như vậy?
- Có dùng ám tiễn đả thương người hay không, các ngươi không biết sao?
Tiêu Trần cười lạnh, nữ nhân này cũng cùng một nhóm với Tần Tu Kiệt, thật sự cho rằng hắn không nhìn ra?
- Làm thương người còn muốn ngụy biện?
nữ tử phẫn nộ.
Hạ Thi Vận cảm giác tình huống không ổn, vội vã kéo Tiêu Trần:
- Chúng ta đi thôi!
Tiêu Trần có đánh lén Tần Tu Kiệt hay không, đối với Hạ Thi Vận không quan tọng.
Nàng chỉ biết là, nếu Tiêu Trần ở lại chỗ này, nhất định có tai họa.
Cho nên nàng muốn, cho Tiêu Trần rời khỏi chỗ này.
- Muốn đi, nào có đơn giản như vậy?
- Tiếng nói hạ xuống, một thân ảnh đi tới, đến phía trước Tiêu Trần cùng Hạ Thi Vận.
Đây là một lão giả, khí tức nội liễm, ẩn mà không lọt, nhưng mà tốc độ di chuyển, cũng không phải người thường.
Đương nhiên, đây chỉ là đối với người thường thấy thế thôi.
Trong mắt Tiêu Trần, cho dù có ẩn dấu tốt hơn nữa, hắn nhìn qua cũng thấy
- Nửa bước tiên thiên?
Nhìn thấu thực lực lão già, Tiêu Trần đã hiểu ra cái gì, khóe miệng nở nụ cười
- Đây cũng là kế hoạch của các ngươi sao?
Lão già đứng phía trước, nhìn về phía Tiêu Trần nói:
- Kế hoạch cái gì, ngươi làm tổn thương Tần Tu Kiệt, nếu không có một lời giải thích, đừng hòng rời khỏi đây!
- Đúng rồi, muốn một câu trả lời!
- Loại người này quá ghê tởm, cần nghiêm trị hắn!
- Mời tiền bối xuất thủ trừng phạt kẻ ác, báo thù cho học trưởng!
Mọi người nhìn thấy lão nhân này bất phàm, là cao nhân, cho nên thỉnh cầu xuất thủ giáo huấn Tiêu Trần.
Loại tình huống này đang lan ra, đến cuối cùng, ngoại trừ Hạ Thi Vận cùng Lý San San ra, thì ai cũng chỉ trích Tiêu Trần.
Lực lượng quần chúng này thật đáng sợ.
Hạ Thi Vận biến sắc, không biết phải làm như thế nào
Thế cục này đã vượt khỏi tầm khống chế rồi.
- Quang ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Cứ nhìn kỹ rồi hẵng nói!
Lương Đào, Hà Chí Quang trốn một bên, yên lặng theo dõi mọi việc.
Hoặc có lẽ là, luống cuống tay chân.
Cục diện này, cho dù là bọn họ ra mặt cũng không giải quyết được gì.
- Hừ, xem ngươi làm sao qua ải này!
Bàng Uy cường lạnh, cười trên nỗi đau của người khác.
- Tiểu tử, ngươi làm cho nhiều người tức giận như thế, nếu không có câu trả lời, đừng trách lão phu!
Lão giả vừa nói, vừa bức từng bước về phía Tiêu Trần, giống như muốn thuận theo lòng người, trừng trị Tiêu Trần.
- Tiền bối, không cần lưu tình, giáo huấn hắn!
- Đánh hắn, đánh hắn!
Mọi người kêu lên, dùng lời nói công kích.
Mà Tiêu Trần thì rất bình tĩnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thực ra, kế này cũng không khó nhìn thấu, nhưng quần chúng thường ngu muội, yêu thính sử dụng miệng mà không dùng não.
Vừa rồi, Tần Tu Kiệt hướng về phía hắn đánh ra, cổ tay nhẹ nhàng xoay lại, phi đao giấu trong ống tay được nội kình điều động, bặn ngược trở lại.
Bởi vì có cánh tay cản trở, che mất tầm nhìn, lại thêm việc Tần Tu Kiệt sử dụng nội kình, tốc độ phi đao cực nhanh.
Cho nên mọi người chỉ nhìn thấy, đột nhiên Tần Tu Kiệt bị chúng phi đao, bị thương chảy máu, chứ không biết việc gì xảy ra.
Bọn người lại nghĩ đương nhiên là phi đao này là do Tiêu Trần phát ra, chứ ai lại dùng phi đao cắm vào người mình!
Một chiêu này của Tần Tu Kiệt gọi là Khổ nhục kế.
Hắn biết rõ mình không phải đối thủ của Tiêu Trần, hoặc là hắn cho rằng dù thắng Tiêu Trần, cũng không duy trì được hình tượng nhõ nhã trong lòng mọi người, không đạt được hiệu quả mà hắn muốn.
Cho nên, hắn bí quá hóa liền, diễn cảnh này để mọi người đồng tình.
Một kế này, hiệu quả rất tốt.
Địa vị Tần Tu Kiệt trong lòng mọi người rất cao, bình dị gần gũi ôn hòa, một hình tượng nho nhã.
Hiện tại, hắn muốn làm quen với Tiêu Trần, ngược lại bị Tiêu Trần dùng phi đam tập kích, để Tiêu Trần bị dính cái mác tiểu nhân.
Tiêu Trần bị mọi người nguyển rủa.
Mà lúc này, một tên nửa bước tên thiên xuất hiện, cho dù tên này không cẩn thận đánh cho Tiêu Trần tàn phế, thì mọi người cũng vô tay khen hay.
Như vậy, hắn vừa duy trì được hình tượng bản thận, lại còn gán mác hèn hạ cho Tiêu Trần, còn có thể cho Phong lão trừng phạt Tiêu Trần.
Một mũi tên bắn ba con chim, quá độc.
- Không còn lời gì để nói sao, vậy hãy để cho ta dạy ngươi cách làm người!
Phong lão thấy Tiêu Trần nhắm mắt lại, liền giơ tay ra.
Lấy lớn bắt nạt nhỏ, không phải là ý của hắn, nhưng vì Tần Tu Kiệt là biểu đệ của tiểu thư, nên hắn phải ra tay.
Nhưng mà khi hắn cho rằng cho thể thuận lợi làm việc, thì Tiêu Trần mở mắt ra.
- Cút!
một chữ hết ra, một lực lượng thần bí đánh vào ý nghĩ của lão giả, khiến sắc mặt hắn tái nhợt, liên tục lùi lại mấy bước.
Hoảng sợ muốn chết!
- Phong lão?
Nữ tử kia kỳ quái, không rõ là vì sao.
Nhưng ngời còn lại cũng nghi hoặc.
Tuy rằng Tiêu Trần nói chữ Cút rất to, nhưng cũng không đến mức hù một tiền bối cao nhân lui về sau chứ?
Hơn nữa, không chỉ đơn giản lui về sau, mà thần sắc lão nhân cũng tới nhợt, kinh hoàng.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, con mắt co rút lại, thân thể không ngừng run rẩy, phảng phất như bị điên rồi.
- Không cút, ta liền giết ngươi!
Một lời nói lạnh lùng, từ trong miệng Tiêu Trần thốt ra.
Người bên ngoài nghe thấy, đều cho rằng đây là uy hiếp nực cười.
Nhưng mà Phong lão lại biểu hiện giống như chim sợ cành cong, nứt cả tim gan.
Lập tức hắn quay đầu chạy!
- Tiểu thư, đi mau!
Nữ tử kia còn chưa kịp phản ứng, liền bị Phong lão cầm lấy nhảy qua cửa sổ rời đi.
Bộ dạng chạy chốn cực vất vả!
Nhưng không ai biết, vì sao Phong lão lại như vậy.
Lẽ nào vì một câu uy hiếp của Tiêu Trần?
Tiêu Trần ở trước mặt Phong lão, chỉ giống một học sinh tiểu học.
Nếu một cái học sinh tiểu học nói với ngươi:
- Cút, không đi ta liền giết ngươi!
Lúc này ngươi sợ sao?
Nói vậy thì ai sợ, chỉ xem như đùa nghịch.
Nhưng mà lời nói này, lại có thể đem một cao nhân dọa cho sợ té đái, nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Không ai hiểu rõ!
Trên thực tế, đương nhiên là Tiêu Trần không chỉ nói một câu uy hiếp đơn giản như vậy.
Hắn sử dụng tinh thần công kích!
Tinh thần bí thuật có thể trực tiếp tấn công đối phương, không ngừng tàn phá linh hồn.
Tử vong có đáng sợ không?
Có lẽ là đáng sợ, nhưng cũng có lẽ không!
Nhưng nếu mà là loại tử vong khi cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vong tăng gấp mười lần, trăm lần, thì sẽ như thế nào?
Ý chí của con người và năng lực chịu đựng cũng có cực hạn, khi uy áp tinh thần vượt qua mức này, thì sẽ tan vỡ
Tình huống vừa rồi là như vậy.
Lời nói của Tiêu Trần có lẽ không ảnh hưởng gì tới người xung quanh, nhưng mà đã tạo thành uy áp tinh thần với Phogn lão.
Gấp 10 lần, gấp trăm lần!
cho nên hắn không chịu nổi mà chạy trốn!
- Tần Tu Kiệt!
Quát lui Phong lão, ánh mắt Tiêu Trần nhìn về Tần Tu Kiệt, lộ ra hàn ý.
- Uổng công ta còn tưởng rằng ngươi là một nhân vật, không nghĩ tới ngươi chỉ là một con kiến thấp hèn?
Tiêu Trần đi tới từng bước.
- Ngươi mất công dùng khổ nhục kế như vậy, để làm gì?
Tiêu Trần chỉ ngón tay vào những người xung quanh nói đầy khinh thường:
- Đúng như ngươi nghi, bọn họ dùng dư luận để bức ta, dọa đạo đổ ta?
- Nhưng ngươi nghĩ rằng ta sẽ phí tâm tư giải thích sao?
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ hết đường chối cãi sao?
- Ngươi cho rằng mình nắm chắc phần thắng sao?
- Nực cười!
Tần Tu Kiệt nghe được từng câu giễu cợt của Tiêu Trần, một luồng sợ hãi hiện ra trong lòng.
Đúng như Tiêu Trần nói, hắn lập ra kế hoạch này, mục đích là để Tiêu Trần bị mọi người hiểu lầm.
Dù sao, ở trong lòng mọi người, hắn là một hình tượng lý tưởng, nên rất dễ lợi dụng!
Hắn cho rằng Tiêu Trần sẽ bị nước bọt dìm chết, hết đường chối cãi, sau đó bị nhiều người chửi mắng.
Nhưng kết quả là, hoàn toàn ngược lại hắn nghĩ.
Tiêu Trần không có giải thích, bởi vì hắn không quan tama.
Việc mà Tần Tu Kiệt càng không nghĩ đến chính là, Phong lão là một tên nửa bước tên thiên, lại bị Tiêu Trần nói một câu cho chạy như một con chó.
Rốt cục là hắn đang trêu đùa vào loại người nào đây?