Hôm nay, hai người chạm mặt, để bầu không khí dâng trào.
- Tần Tu Kiệt học trưởng hướng về phía Tiêu Trần mời rượu, bọn họ không phải là tình địch sao?
Tần Tu Kiệt một mực chung tình với Lăng Tiểu Trúc, Tiêu Trần lại từng vẽ một bức tranh chấn động cho Lăng Tiểu Trúc. Mọi người vốn cho rằng hai người này như nước với lửa.
Nhưng mà không nghĩ đến, Tần Tu Kiệt lại chủ động làm quen Tiêu Trần.
- Các ngươi thì biết cái gì, đây mới gọi là phong độ!
- Ta cũng cho là như thế, Tần Tu Kiệt học trưởng với Tiêu Trần là tình địch, nhưng chưa chắc là không thể cạnh tranh công bằng, ai nói là nhất định thành kẻ thù đâu?
- Vì hành động này, Tu Kiệt học trưởng đáng được một tràng pháo tay!
Tiếng vỗ tay nổ ra như sấm, biểu thị lòng muốn Tần Tu Kiệt cùng Tiêu Trần hòa hảo.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Tiêu Trần không có giơ ly rượu lên, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tần Tu Kiệt.
- Tần Tu Kiệt, ngươi ngay không nói ám thoại, ngươi nói thẳng đi?
Tần Tu Kiệt nghi ngờ nói:
- Tiêu Trần bạn học, lời này của ngươi có ý gì, ta không hiểu!
- Ý của ta, so với uống rượu, là ngươi càng hy vọng đánh với ta một trận hơn sao?
Tiêu Trần nhìn thẳng Tần Tu Kiệt.
Lúc nói chuyện cùng Lăng Thiên Hào, thì Lăng Thiên Hào đã đề cập tới Tần Tu Kiệt, ám thị Tần Tu Kiệt sữ tới tìm hắn gây phiền toán.
Lần họp lớp này, vốn chỉ là các bạn cùng lớp đến tham dự, hơn nữa, đã sớm đặt chỗ ở khách sạn.
Nhưng mà lại trùng hợp, Lan Ninh tứ thiếu cũng muốn tụ họp ở đây, bao hết khác sạn, cũng trùng thời gian luôn
Vừa rồi nữa, Bàng Uy còn đứng ở cửa gây khó dễ.
Tất cả những thứ này, đều nói là Tần Tu Kiệt đang giở trò, nếu không nhìn ra thì Tiêu Trần quá ngu ngốc rồi
Hơn nữa, Tiêu Trần nhìn một cái là có thể nhận ra, tu vi Tần Tu Kiệt đã là nội kình tiểu thành, cũng không yếu hơn Sử Văn Vũ ở trạng thái bình thường là bao nhiêu.
Nghĩ đến việc nội trâm Tần Tu Kiệt có vài phần ngạo tính, nên vì thành tựu này hắn có thể không để mọi bạn bè trong mắt.
Hôm nay, lại bố trí liên hoàn kế, làm sao hắn có thể giảng hòa được.
Cho nên, lần họp lớp này, từ đầu đã không chút ý nghĩa nào đối với Tiêu Trần.
Hắn đi vào, chỉ là muốn xem Tần Tu Kiệt giở trò quỷ gì
- Tiêu Trần!
Hạ Thi Vận có chút nóng lòng, muốn bước lên khuyên can.
- Ngươi đừng quản!
Tiêu Trần đưa tay ra, tỏ ý để nàng lùi lại bên cạnh.
Tần Tu Kiệt ngẩn ra, sau đó nở nụ cười:
- Tiêu Trần bạn học nói chuyện thật hay, nhưng mà lấy việc tỉ thí để tạo không khí, cũng là một phương pháo.
- Tần Tu Kiệt muốn đánh nhau với Tiêu Trần?
Có người kinh hãi kêu lên.
- Không phải đánh nhau, mà là luận bàn, bàn luận võ đjao!
- Tiêu Trần từng một mình đánh sáu người Ngô minh, Tần Tu Kiệt đi vào bộ đội đào tạo, hai người này đều thuộc người có luyện võ.
- đúng đúng, nói không chừng là võ giả, không giống chúng ta.
- Giữa các võ giả, thì luận bàn chính là nghi thức trao đổi tốt nhất!
Lúc này, Tần Tu Kiệt cũng lên tiếng nói:
- Chư vị, theo Tiêu Trần, chúng ta sẽ công bằng đánh một trận, thắng thua không quan trọng, chỉ là giao lưu, mong mọi người làm chứng!
- Được được, Tu Kiệt học trưởng, chúng ta ủng hộ người!
- Nhất định phải thắng!
- Giáo huấn Tiêu Trần!
Tuy rằng nói là luận bàn, nhưng mọi người đều hy vọng Tần Tu Kiệt có thể bào mòn nhuệ khí của Tiêu Trần, để cho hắn không còn kiêu ngạo như vậy nữa.
- Xin mời mọi người lui về sau một ít, quyền cước không có mắt, để tránh ngộ thương!
Mọi người lui về sau, dành cho Tiêu Trần cùng Tần Tu Kiệt một không gian.
- Tiêu Trần, xin mời!
Tần Tu Kiệt thủ thế, chuẩn bị sử dụng quyền cước.
Trái lại, thần sắc Tiêu Trần âm lãnh:
- Ngươi thật là muốn động thủ với ta?
Thành thật mà nói, với tu vi của Tần Tu Kiệt, hắn tát một cái là Tần Tu Kiệt sẽ lập tức chết ngay!
- Đến bước này, còn có thể làm gì nữa?
Tần Tu Kiệt nói rất khéo léo, như chỉ muốn cùng Tiêu Trần luận bàn.
- Tiêu Trần, có phải ngươi sợ hay không?
Có người hét lên.
- Đúng vậy, sợ thì cứ việc nói thẳng ra, để cho Tu Kiệt học trưởng lưu tình!
- Đầu hàng nhận thua, ngươi không phải đối thủ của Tần Tu Kiệt đâu!
- Quả nhát gan!
- Đủ rồi, các ngươi có thể im lặng một chút hay không? Đã nói công băng, các ngươi lại quấy nhiễu bọn họ, còn bảo là công bằng sao?
Một tiếng quát to phát ra, khiến mọi người im lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Thi Vận, lộ ra thần sắc cổ quái.
Lấy tính cách cao ngạo của Hạ Thi Vận, lại công khai bảo vệ Tiêu Trần, lẽ nào giữa nàng và Tiêu Trần đã xảy ra cái gì?
Với tư cách là bạn thân, Lý San San kinh ngạc nhiên nhất, vì đây không hợp với phong cách Hạ Thi Vận.
Nhưng mà trong tâm nàng lại vui vẻ vì Hạ Thi Vận, bởi vì cuối cùng thì Hạ Thi Vận cũng hiểu ra.
Tiêu Trần cũng bất ngờ vì hành động này của Hạ Thi Vận.
Thần sắc Tần Tu Kiệt lộ ra một chút tức giận.
Tiêu Trần rõ ràng có quan hệ với Hạ Thi Vận, sao lại muốn dây dưa vưới Lăng Tiểu Trúc?
Thạt là giống như lời đồn, bắt cá hai tay?
- Tần Tu Kiệt ta làm sáo có thể thua loại người như này?
Tần Tu Kiệt đã rất tức giận, cho rằng Tiêu Trần không xứng cạnh tranh với hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không biểu hiện trên mặt, mà cười cười nhìn về phía mọi người:
- Bạn Học Hạ nói đúng, mời các vị cho ta thể diện, im lặng nhìn cuộc tỉ thí này!
- ĐƯợc, chúng ta biết rồi, học trưởng cố gắng lên!
- Cố găng lên, chúng ta ủng hộ ngươi!
Tần Tu Kiệt cùng Hạ Thi Vận đã có tác dụng với mọi người, để bọn họ không chỉ trích Tiêu Trần, bắt đầu chú ý cuộc tỷ thí này.
- Nếu như ngươi khát vọng như vậy, ta liền chiều ngươi.
Tiêu Trần nhìn Tần Tu Kiệt nhàn nhạt.
Một tên võ giả nội kình, hắn không đặt vào mắt, nhưng mà cũng không để hắn chơi đùa.
- Vậy liền cẩn thận!
Tần Tu Kiệt ra chưởng tay trái, quyền tay phải, phối hợp với nội kình bản thân, tấn công hai bên, quyền trưởng giao thua.
Thoáng chốc, quyền chưởng bộc phát ra hùng hồn
- Hây a..!
Một quyền đánh ra, một chưởng xuất ra, ép thẳng tới Tiêu Trần.
Đối với lần này, Tiêu Trần có vẻ khinh thường.
Hắn có đứng yên cho Tần Tu Kiệt đánh, Tần Tu Kiệt cũng không tổn thương được hắn.
Nhưng mà một màn tiếp theo làm cho hắn bất ngờ.
Hưu!
Một hàng quang thoáng qua, Tần Tu Kiệt kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài 3-4 mét, ngã trên mặt đất.
- Tu Kiệt học trưởng!
mọi người sợ quá nhìn qua, nhanh chóng tiến tới kiểm tra tình trạnh Tần Tu Kiệt, phát hiện trên thân Tần Tu Kiệt có một thanh phi đao nhỏ cắm vào, máu tươi chảy ra ồ ồ, nhìn thấy mà giật mình.
- Hèn Hạ!
- Lấy ám tiễn đả thương người, quá ghê tởm!
- Tiêu Trần, ngươi còn là người hay không?
- Nói là tỉ thí công bằng, ngươi lại dùng ám tiễn đánh bị thương Tần Tu Kiệt, có biết xấu hổ hay không?
Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều chửi Tiêu Trần như tát nước.
Ngay cả học sinh 12-1 cũng không ít người thấy Tiêu Trần quá mức.
Nhưng nhìn Tiêu Trần, không nói một ời,thần sắc âm trầm, cười lạnh trong lòng.
Đối phó với Tần Tu Kiệt, hắn cần dùng ám khí sao.
Đây là việc đáng cười nhất hắn nghe trong đời!
Cây phi đao kia, căn bản chính là do Tần Tu Kiệt tự đâm lên người mình.
Lẽ nào đây chính là diễn viên hài trong truyền thuyết!