- Tiêu Trần, Tần gia có thể tìm ngươi để gây phiền phức hay không?
Hình như là Hạ Thi Vận đang lo lắng đến những việc sẽ xảy ra sau đó
Tại Thành phố Lan Ninh, thực lực của Tần gia mạnh hơn Hạ gia rất nhiều, quan trong hơn là, đằng sau Tần gia là một thế lực thần bí, không phải chuyện đùa.
Tần Tu Kiệt vứt bỏ học hành, đi nhập ngũ để đào tạo chuyên sâu là thấy được Tần gia có bối cảnh quân đội.
Chỉ điểm này liền khiến người ta phải thận trọng đối đãi rồi.
- Ngươi không cần lo lắng, Tần gia không dám đến tìm ta.
Tiêu Trần rất tự tin.
Lực lượng sau lưng Tần Tu Kiệt, hiển nhiên là có liên quan đến Phong lão cùng nữ tử kia.
Vừa rồi, hắn đã sử dụng tinh thần công kích, để cho bọn họ nhận đủ uy hiếp.
- Chỉ cần bọn họ không ngốc, sẽ không tự tìm đến cửa.
- Ừ!
Nghe được Tiêu Trần nói như vậy, Hạ Thi Vận cũng chỉ có thể gật đầu một cái.
Nàng biết rõ, Tiêu Trần đã hoàn toàn hay đổi, trở nên tự tin, trở nên thần bí, khác hẳn với Tiêu Trần trước đó.
Hắn làm bất cứ việc gì, đều có dự tính trong lòng.
Lần trước, phát sinh mâu thuẫn với Miêu Thanh Phượng, chỉ sợ là mình đã uổng công vô ích, thực ra là Tiêu Trần không sợ Miêu Thanh Phượng à?
Chẳng biết tại sao, tâm lý Hạ Thi Vận có chút phiền muộn.
Đến ngã tư đường.
Vì Hạ gia cùng Tiêu gia ở hai nơi khác nhau, mỗi lần hai người tới đây đều tách ra
Đang muốn nói hai chữ Tạm Biệt, lại thấy Tiêu Trần bước ra nói:
- Hôm nay trời tối rồi, ta đưa ngươi về nhà!
- A?
Hạ Thi Vận bất ngờ.
Tiêu Trần muốn đưa nàng về nhà?
- KHông đến mức bày ra một bộ dáng không tình nguyện như vậy chứ?
Tiêu Trần nhìn nàng nói.
- Không có không có… chẳng qua là ta cảm thấy rất bất ngờ!
Hạ Thi Vận vừa nói, nhịp tim tăng lên không kiểm soát, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trần.
- Hành động vừa rồi của ngươi cũng là cho ta rất bất ngờ!
- Cái gì?
- Không có gì, đi thôi!
Tiêu Trần cười nói.
- A!
Hạ Thi Vận gật đầu khe khẽ, hay tay đan chéo vào nhau, tâm trạng khẩn trương.
Cứ như vậy, hai đi chậm dãi, trong lúc đó cũng không có nói quá nhiều lời, có lẽ lúc này thì im lặng là vàn.
Nửa giờ sau, hai người đi tới Hạ gia.
- Đến rồi, ta đi về đây!
Tiêu Trần nói.
- Ngươi… không vào nhà ngồi một chút sao, cha ta cũng trong nhà!
Hạ Thi Vận rất muốn giữ Tiêu Trần lại.
- Không được!
Tiêu Trần lắc đầu.
- Vậy ngươi đi đường nhớ cẩn thận!
- Ừ!
Tiêu Trần quay người lại rời đi
Đến khi bóng lưng Tiêu Trần dần dần biến mất, Hạ Thi Vận mới nở nụ cười.
Đêm nay, thật đẹp!
…
Tỉnh thành, Hoắc gia
Hạ Thi Vận vừa nghe tin, vội vội vàng vàng chạy phào phòng ngủ của phụ thân.
Bên trong phòng ngủ, Hoắc Lâm đang hôn mê bất tỉnh, thần sắc cực kém, một tên y sư cũng đang đứng bên bắt mạch cho hắn.
Mặt khác, bên cạnh có hai nam một nữ đang đứng lo âu, bất ác.
- Xảy ra chuyện gì, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, làm sao ba lại đột nhiên hôn mê?
Hoắc Thanh Tùng không thể kiềm chế được lòng mình nữa, nổi trận lôi đình.
- Thanh Tùng, im lặng một chút không nên ảnh hưởng đến Hoàng ý sư!
Nam nhân mặc chữ quốc kia khiển trách.
Hắn tên là Hoắc Viễn, con trai lớn của Hoắc Lâm, đại ca của Hạ Thi Vận.
- Đúng vậy nhị ca, ngươi rời nhà mấy ngày, nên không biết gần đây phụ thân mắc quái bệnh, thân thể rất kém cỏi.
Một nam tử mặc âu phục đi lên nói.
Hắn là Hoắc Văn Khai, con út của Hoắc Lâm, đệ đệ Hoắc Thanh Tùng.
- Quái bệnh?
- Ừm, chính là trí nhớ giảm đi, ngày thường cũng không nhận ra ta và đại ca, Hoàng y sư nói ba bị chứng mất trí nhớ tuổi già.
- Nói láo!
Hoắc Thanh Tùng nổi giận:
- Năm nay ba còn chưa 60 tuổi, lấy đâu ra bệnh mất trí nhớ tuổi già?
- Chỉ là tương tự thôi, mà 60 tuổi mắc mất trí nhớ tuổi già ucnxg là bình thường!
Hoắc Viễn nói.
- Hừ, nhất định là lang băm hỏng việc!
Hoắc Thanh Tùng nhìn sang phía y sư.
Tên y sư kia cũng có chút tức giận, nói:
- Hoắc nhị gia, vì sao ngươi lại nói những lời này?
- Ban đầu, cha ta bệnh nặng chính là do ngươi chăm sóc, lại không có thấy tốt hơn, ngược lại càng ngày càng tệ, ngươi giải thích thế nào?
Lão y sư lắc đầu, thở dài nói:
- Bệnh tình của Hoắc lão gia tử hiếm có, có lẽ là tài nghệ ta quá thấp.
- Ngươi thừa nhận rồi chứ?
Hoắc Thanh Tùng hừ lạnh:
- Nếu như là thần y Lâm Hưng Thành, nhất định có biện pháp giải quyết.
Hoắc Viễn nói:
- Bên phía thần y, ta đã liên hệ, nhưng gần đây hắn đi ra nước ngoài tham gia thảo luận y học, trong một tháng không trở về được!
- Vậy làm sao bây giờ?
Hạ Thi Vận nóng nảy.
Lúc này, có một lão giả mặc thanh y bước đến.
- Ta mời Cái tông sư đến rồi!
Hoắc Thanh Tùng thấy vậy, ánh mắt sáng lên.
Cho dù Tông sư không hiểu y đạo, cũng có thê dùng nội kình áp chế lại bệnh.
Thần ư Lâm Hưng Thành đi vắng, Cát tông sư chính là người giúp hắn qua nạn này.
- Được được được, tiểu Viện, ngươi làm rất tốt Cát tông sư, phiền ngươi ra tay, sau này nhất định có hậu tạ!
Lão giả Thanh ý lãnh đạm nói:
- Làm phiền các ngươi tránh ra một chút!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lui về phía sau, cho dù là lão y sư cũng không ngoại lên.
Trước mặt một tên Tiên Thiên Tông Sư, không ai dám làm càn!
Lão giả Thanh y đến trước giường, đưa tay chạ lêm Hoắc Lâm đang hôn mê, thần sắc trở nên nghi hoặc.
- Cát tông sư, làm sao?
Hoắc Thanh Tùng cẩn thận hỏi lại.
- Trước khi Hoắc Lâm xảy ra chuyện, phải chăng dùng qua loại thuốc khác?
- Đương nhiên là có, Hoắc lão gia tử bệnh nặng, ta bốc thuốc điều dưỡng thân thể cho hắn.
Lão y sư nói:
- Nhưng ta đều rất để ý đến các loại thuốc, tuyệt đối không có vấn đề.
Lão giả thanh ý liếc hắn nhìn một cái, hỏi:
- Phương thuốc đâu, đưa ta xem chút!
- Ở đây!
Lão y sư đưa phương thuốc cho gã thanh y.
Lão giả thanh y kiểm tra tỉ mỉ, lộ ra vẻ âm trầm, hình như không thấy có vấn đề gì.
- Cát tông sư, có thể cho ta xem được không?
Hoắc Thanh Tùng nói.
- Ừ!
Lão giả thanh y tiện tay đưa phương thuốc cho Hạ Thi Vận.
- Tim heo, đương uy, bát trân, cầu kỷ…
Hoắc Thanh Tùng quét mắt xuống
Bỗng nhiên hắn ngẩn ra, nhìn vào vị thuốc cuối cùng.
- Hồng Lăng Sâm?
Ký ức trong đầu hiện lên, hắn nhớ tới lời cảnh báo của thiếu niên ở Thành phố Lan Ninh.
- Nếu sau này có người cho ngươi dùng thuốc trộn lẫn Hồng Lăng Sâm, ngàn vạn lần không được dùng…
Sau khi trở lại tỉnh thành, ban đầu hắn còn nhớ rõ chuyện này. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn liền quên đi, chỉ coi là trò đùa nhất thời.
Làm sao lại nghĩ đến, qua lâu như vậy, lời nói của thiếu niên kia lại ứng nghiệm?
- Hoàng y sư, phương thuốc này có Hồng lăng sâm, là có ý gì?
Hoắc Thanh Tùng tức giận chất vấn.
Hoàng y sư không biết nói sao, liền đáp:
- Hoắc nhị gia, Hồng Lăng Sâm chính là bổ khí huyết, tuyệt đối là chỉ hại không lợi, sao ngươi lại nói vậy?
- Đúng vậy nhị ca, hồng lăng sâm là dược liệu trân quý, cái này không có vấn đề gì đâu.
Hoắc Văn Khai cũng nói thêm vào.
Lão giả thanh y cũng nói:
- Vấn đề không phải ở Hồng lăng sâm, ngươi quá lo lắng rồi
Hoắc Viễn cũng trách mắng:
- Thanh Tùng, ngươi bị cái bệnh thần kinh gì à?
- Các ngươi không tin ta?
Hoắc Thanh Tùng tức giận nói:
- Tốt, ta đi tìm một vị cao nhân qua đây, hắn nhất định có thể trị được bệnh của phụ thân.
- Trước đó, các ngươi phải coi chừng Hoàng lang băm này, đừng để hắn chạy trốn!
nói xong, Hoắc Thanh Tùng liền vội vàng chạy ra ngoài.
- Hoắc đại gia, Hoắc tam gia, Cát tông sư, oan uổng cho lão phu quá!
Hoàng y sư khóc không ra nước mắt, vì sao lại có chuyện này?
- Hoàng y sư không cần gấp! tính tình đệ đệ ta như vậy rồi, hắn thì có thể quen biết được cao nhân nào? Khẳng định là dọa ngươi thôi!
Hoắc Viễn đứng một bên an ủi Hoàng y sư, mà trong tâm thì không ngừng suy nghĩ, con ngươi toát lên vẻ mờ mịt.
Dịch: HonDe
Mong mọi người ủng hộ và đẩy kim phiếu cho nữa!
cảm ơn mọi người nhiều!